Chương 330: Giọng nữ thần bí (2)
Khác với những chỗ vừa rồi, hiện tại nơi này có rất nhiều lối rẽ, hoàn cảnh phức tạp hơn người, Tổ An cảm thấy giống như đang ở trong một tòa cung điện chân chính, rất nhanh liền không phân rõ đông tây nam bắc
Vòng đông rẽ tây, nếu không phải có giọng nữ đó chỉ dẫn, có lẽ hắn đã sớm lạc đường rồi.
Trên đường đi cũng đụng phải không ít võ sĩ cương thi, trong đó không ít tên thực lực thậm chí còn vượt quá những trường kiếm sĩ xuất hiện lúc trước.
Chỉ có điều dưới sự ánh đèn của Đèn Pin Thần Kỳ, những võ sĩ cương thi đó đều tránh hắn, giống như chúng là người, thằng ôn trước mắt này mới là cương thi đáng sợ vậy.
Ngay cả giọng nữ thần bí đó cũng cảm thán nói:
- Xem ra đều là ý trời, nếu không phải trong tay ngươi có chùm tia sáng thần kỳ này, với thực lực của ngươi, sao có thể tiến vào vị trí hạch tâm của địa cung.
Tổ An thừa cơ bắt chuyện với nàng ta:
- Nghe ý tứ trong lời nói của ngươi, chắc ngươi đã ở đây rất lâu rồi, ngươi rốt cuộc là người hay là... Quỷ?
Nữ tử thần bí đó phát ra một trận tiếng cười khanh khách:
- Ngươi cảm thấy sao?
Trong đầu Tổ An đã tự động hiện ra bộ dạng một nữ tử đang cười run cả người:
- Ta cảm thấy bất kể ngươi là người hay quỷ, nhất định đều rất đẹp.
- Đẹp...
Thanh âm đó bỗng nhiên lâm vào trầm mặc, một lúc sau mới thở dài một hơi.
- Xinh đẹp thì có ích lợi gì.
Trong giọng nói để lộ ra một loại ý tứ cực kỳ cô đơn tiêu điều.
Đối phương tùy ý than khẽ một tiếng, Tổ An lại cảm thấy toàn thân chấn động, tim đập thình thịch, máu nóng sôi trào, tâm thần đều hướng về, trước kia hắn đọc Thiên Long Bát Bộ, không rõ vì sao Đoàn Dự chỉ nghe Vương Ngữ Yên thở dài một tiếng lại mê muội thành như thế.
Lúc này, hắn lại bỗng nhiên hiểu ra, có một số nữ tử cho dù không cần nhìn thấy dung mạo của nàng, chỉ nghe thấy thanh âm của nàng, cũng sẽ không kìm được mà đắm chìm.
Mẹ nó, quả nhiên đều là sắc phôi giống nhau!
Tổ An tự khinh thường mình một phen, bỗng nhiên mắt sáng rực lên, hoàn cảnh chật chội phía trước bỗng nhiên trở nên sáng sủa, trước mắt là một không gian rộng lớn, nhìn qua một chút, sợ rằng phải to bằng sân bóng.
Có điều khiến người ta chú ý nhất vẫn là một cái ao ở phía trước, trong địa cung lăng mộ có nước cũng không phải lạ, nhưng ao nước trong suốt sạch sẽ như vậy thì lại không thấy nhiều, càng đừng nói đến trên mặt nước còn mọc thực vật tỏa ra ánh sáng nhạt màu xanh lục, ngoài mặt bao phủ một tầng khí tức mờ mịt, trong địa cung tăm tối chỉnh thể này, lộ ra vô cùng bắt mắt.
Cho dù Tổ An không có thường thức của thế giới này, cũng nhìn ra được mảng thực vật đó nhất định không phải phàm vật, chắc là quang mang mà thiên tài địa bảo tự mang theo trong truyền thuyết.
Giống như là đoán được suy nghĩ của hắn, giọng nữ đó lại vang lên:
Không sai, linh dược có thể cứu đồng bạn của ngươi ở ngay trong đầm nước đó.
Cảm thấy hô hấp của Sở Sơ Nhan càng lúc càng nhẹ, nếu không phải nghe kỹ, thậm chí là hoàn toàn không cảm thấy, Tổ An cũng không thể bận tâm nhiều như vậy, ôm nàng chạy tới đầm nước.
Bỗng nhiên cả người hắn run lên, dừng chân, có chút gian nan quay đầu nhìn về phía bên trái, lúc vừa tiến vào, bởi vì đầm nước đó phát ra quang mang quá bắt mắt, thế cho nên hắn không kịp nhìn chỗ khác của vùng không gian này.
Lúc này theo hắn tới gần, hắn cuối cùng cũng thấy rõ thứ bị mình bỏ qua rốt cuộc là gì.
Chỉ thấy trên quảng trường rộng lớn là từng hàng võ sĩ tượng gốm, mỗi võ sĩ tượng gốm đều có thân hình cao lớn, bộ dạng ước chừng một mét tám lăm, trong tay cầm trường kích, xếp thành vố số hàng chỉnh tề, tính sơ qua một chút, chắc phải tới mấy nghìn người!
Phóng mắt nhìn quanh, hai bên còn có chiến xa phương trận, phía sau có cung tiễn thủ phương trận...
Một đội quân uy vũ hùng tráng tổng hợp các loại binh chủng!
Tổ An dụi dụi mắt, trong nhất thời có chút hoảng hốt, còn tưởng rằng mình về tới bảo tàng tượng binh mã Tây An ở kiếp trước.
Đây con mẹ nó không phải là tượng binh mã sao!
Có điều vẫn có khác biệt, trên người những tượng gốm trước mắt này đều tỏa ra ánh sáng màu rực rỡ, khôi giáp chỉnh tề, binh khí sắc bén, mỗi người đều giống như một binh lính tinh nhuệ, tuyệt không rách nát như trong bảo tàng kiếp trước.
Dường như cảm nhận được có xâm nhập, tượng binh mã vốn đang ngủ say bỗng nhiên mở mắt, chiếu ra từng luồng lam quang, sau đó không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía hắn.
Tổ An không biết nên hình dung loại cảm giác này như thế nào, bị mấy ngàn tượng binh mã hình dạng uy vũ đều nhịp quay đầu nhìn, loại cảm giác áp bức và quỷ dị phả vào mặt này trực tiếp khiến hắn thiếu chút nữa th không thở nổi.
Răng rắc.
Từng đợt tiếng vang quái dị truyền đến, những tượng binh mã ở hàng đầu động rồi, chỉ thấy trường kích trong tay bọn họ trực tiếp hạ chéo, lờ mờ chỉ vào Tổ An, sau đó sải bước ép về phía hắn, lúc ban đầu động tác còn lộ ra có chút cứng ngắc, nhưng về sau lại càng lúc càng linh hoạt.
Tổ An nuốt nuốt nước miếng, hắn căn bản không có tâm tình để phỏng đoán sức chiến đấu của những tượng binh mã này, bởi vì nhìn qua số lượng cũng có tới mấy ngàn, mỗi tên nhổ một ngụm nước miếng cũng có thể dìm chết hắn.
- Còn ngây ra đó làm gì, mau dùng tia sáng trong tay ngươi đi!
Bên tai truyền đến tiếng quát mắng của nữ tử thần bí lúc trước, hiển nhiên rất bất mãn với vẻ sững sờ của hắn lúc này.
Lúc này Tổ An mới như từ trong mộng mới tỉnh, cầm đèn pin chiếu tới trên người những tượng binh mã đó. Những tượng binh mã đang tiến về phía hắn bị cường quang trong tay hắn chiếu vào, sắc thái rực rỡ trên người rút đi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, một đám tượng binh mã khí thế hừng hực lập tức quay đầu bỏ chạy.