Chương 336: Trấn Hồn Đại Ấn (2)
Sở Sơ Nhan biến sắc, ngẩng đầu nhìn về phía Tổ An:
- Vừa rồi ngươi cho ta ăn là Vô Tung Huyễn Liên à?
Tổ An cười khổ gật đầu, tướng quân đó cũng không phải đồ ngốc, chuyện đã tới nước này, có phủ nhận cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Sở Sơ Nhan quýnh lên:
- Không phải ngươi luôn tìm thứ này để giải trừ phong ấn trên người ngươi ư, ngươi cho ta thì bản thân ngươi sẽ thế nào.
Tổ An thở dài một hơi:
- Rồi sẽ có biện pháp, thật sự không được thì cũng chỉ có như vậy, ta không thể mắt trơ mắt nhìn ngươi chết được.
Nghe thấy lời nói của hắn, thân hình của Kiều Tuyết Doanh ở bên cạnh khẽ động, hiển nhiên nàng cũng biết bệnh không tiện nói ra của Tổ An, đối phương không ngờ lại dùng thứ liên quan tới hạnh phúc nửa đời sau của mình để cứu tiểu thư...
Nàng luôn nhìn không vừa mắt tên côn đồ bách vô nhất dụng này, cảm thấy hắn so sánh với công tử nhà mình thì quả thực là cách biệt một trời một vực, nhưng đủ loại chuyện phát sinh hôm nay khiến nàng sinh ra hoài nghi với phán đoán lúc trước, đặc biệt vừa rồi Thạch Côn lấy mình ra làm lá chắn, Tổ An lại hy sinh lớn như vậy để cứu Sở Sơ Nhan, hai người liền hình thành đối lập rõ ràng.
Tướng quân giáp đen lại không có thời gian rảnh để nghe bọn họ ở đây nói chuyện phiếm, mà là vẻ mặt ngưng trọng đứng bên cạnh đầm nước, nhìn mặt nước vốn bình tĩnh như gương bắt đầu có chút quay cuồng, trong đáy nước dường như xuất hiện một số quang mang màu lam.
Nó vội vàng nâng hai tay lên, kết một ấn ký vô cùng phồn ảo, ngay sau đó từng cỗ hắc khí từ trong tay trào ra, không ngừng tán phát xuống đầm nước.
Một lúc sau, mặt nước mới khôi phục bình tĩnh, có điều loáng thoáng vẫn có thể nhìn thấy một số ánh sáng u lam đang không ngừng trùng kích hắc khí trên mặt nước, giống như tùy thời đều có khả năng lao ra.
- Hắn đang làm gì thế?
Tổ An chú ý thấy hành vi khác thường của tướng quân giáp đen, vốn định thừa cơ chạy trốn, nhưng uy áp trên người lại không giảm bớt nửa phần, căn bản không thể di động bước chân.
- Hình như là đang bó trí trận pháp gì đó, phong ấn thứ dưới đáy nước.
Sở Sơ Nhan biết nhiều về thường thức của thế giới này hơn, thuận miệng đáp, lúc này trong lòng nàng cũng rất loạn, một mực không ngờ Tổ An lại lấy Vô Tung Huyễn Liên ra để cứu mình.
Cho dù là nữ nhân, hơn nữa còn là thiếu nữ chưa hiểu sự đời, nhưng nàng vẫn biết đối với nam nhân mà nói, loại năng lực này là quan trọng cỡ nào, trên trình độ nào đó mà nói thì thậm chí có thể vượt quá cả sinh mệnh bọn họ.
Không ngờ hắn lại vì ta mà hy sinh lớn như vậy...
Vẻ mặt Sở Sơ Nhan lập tức trở nên hoảng hốt, trong nhất thời cũng không biết đang nghĩ gì.
Tướng quân giáp đen quay đầu, nhìn ra được hắn đã có chút mỏi mệt, ánh mắt nhìn về phía mấy người lại càng lúc càng hung ác tàn bạo:
- Không ngờ lại phá hủy Trấn Hồn Đại Ấn nơi này, may mà ngươi vừa ăn vào Vô Tung Huyễn Liên không bao lâu, dược tính vẫn chưa triệt để tản đi, vậy thì dùng thân thể của ngươi để huyết tế, hy vọng có thể bình ổn được những vong linh đang xao động!
Nói xong vẫy tay một cái, Sở Sơ Nhan liền bay đến trong tay hắn.
Tổ An sử ra hết sức bình sinh cũng không ôm nàng lại được, không khỏi vừa sợ vừa giận:
- Ngươi muốn làm gì!
- Ta nói rồi, muốn dùng huyết nhục của những kẻ xâm nhập các ngươi để phục hồi đại trận, bình ổn vong linh đang xao động.
Tướng quân giáp đen vung tay lên, sớm đã có võ sĩ tượng binh mã chạy tới khống chế Tổ An và Kiều Tuyết Doanh.
- Dẫn bọn họ đến trên tế đàn.
Thân hình của bản thân nó lóe lên, đã xuất hiện trên một đài tròn ngoài trăm mét, đặt Sở Sơ Nhan lên trên một thạch đài.
Hiện giờ nguyên mạch cả người Sở Sơ Nhan đã đứt đoạn, không thể động đậy, nàng cũng không sợ chết, chỉ là có chút không yên lòng nhìn về phía Tổ An ở bên kia, đối phương vì nàng mà trả giá nhiều như vậy, nếu cũng chết, nàng thật sự cảm thấy lương tâm khó yên.
Tổ An và Kiều Tuyết Doanh thì bị võ sĩ tượng binh mã áp giả tới đài tròn, lúc này trong lòng hắn cũng nổi lên sóng to mãnh liệt, nghĩ đến lời nói vừa rồi trong miệng tướng quân giáp đen, nói bọn họ phá hủy Trấn Hồn Đại Ấn gì đó, nghe tên thì chắc là trận pháp phong ấn.
Nhưng sau khi chúng ta tiến vào rõ ràng là không làm gì, trừ hái Vô Tung Huyễn Liên đó ra.
Đợi đã!
Hắn vội vàng quay đầu nhìn lại, phát hiện lá sen lấp lánh giống như ngọc bích trên đầm nước lúc này đã không còn ánh sáng vừa rồi, khí tức mờ mịt lúc trước cũng biến mất, cho dù là bản thân chúng cũng bắt đầu héo rũ điêu linh.
Chẳng lẽ lá sen và Vô Tung Huyễn Liên lúc trước chính là trận pháp phong ấn? Mà Vô Tung Huyễn Liên chính là trận nhãn quan trọng nhất.
Lừa đảo!
Tổ An không nhịn được mắng thầm, đã là trận pháp quan trọng, vì sao không bảo vệ cho tốt, lại để mình tiếp cận dễ dàng như vậy?
Có điều hắn bỗng nhiên chú ý thấy trận hình tượng binh mã đông nghịt ở bên cạnh, lập tức ngừng dè bỉu.
Đám gia hỏa này chắc chính là bảo hộ đại trận, vốn với lực lượng của chúng, cho dù Sở Trung Thiên tới, chỉ sợ cũng không thể tiếp cận Vô Tung Huyễn Liên, nhưng trong tay hắn lại có đèn pin.
Đây rốt cuộc là may mắn hay là bất hạnh?
Đáy đầm nước này không biết phong ấn gì, không ngờ ngay cả tướng quân cương thi thực lực khủng bố cũng sợ như vậy?
Không phải là nữ nhân tên là Mị Ly đó chứ?
Trong lòng hắn hiện lên một ý niệm, nữ nhân này lúc ban đầu dụ dỗ hắn tới đây, hiện tại xem ra là lên kế hoạch từ trước rồi.
Nhưng thanh âm của nữ nhân đó dễ nghe như vậy, thật sự không thể liên hệ được với thứ khủng bố.