Chương 345: Nhân chi phong ấn (2)
Kiều Tuyết Doanh nghe mà trợn mắt há hốc mồm, thầm nghĩ tiểu thư làm sao vậy.
Ngay sau đó Sở Sơ Nhan lại ôn nhu bổ sung một câu:
- Cho nên ngươi nhất định phải sống sót trở về.
Tổ An vốn đang buồn bực, nghe thấy nàng đổi đề tài, oán khí tích tụ trong lòng lập tức mất sạch:
- Tốt!
Kiều Tuyết Doanh cắn cắn môi, thầm nghĩ tiểu thư và tên gia hỏa đó ở cùng một chỗ lâu rồi, không ngờ cũng học thói xấu của hắn!
Tổ An thì dọc theo hành lang đi vào trong, nơi này khác với hành lang lúc trước vừa vào địa cung, hành lang này hiển nhiên là tinh xảo hơn nhiều, bất kể là sàn nhà hay là vách tường, đều từ đá cẩm thạch khắc mà thành.
Hai bên hành lang dựng tượng đá của các loại động vật, Tổ An nhìn qua, thấy có ngựa nhảy, hổ nằm, voi, lợn rừng, cá đá, gấu, sư tử, hải trãi, lạc đà, kỳ lân, mỗi loại đều xuất hiện thành đôi, chia ra hai bên.
Ngoài ra còn có một số động vật mà hắn không nhận ra, không biết là thần thú trong thần thoại hay là động vật độc hữu của thế giới này.
Trên vách tường cứ cách mấy thước lại có một tượng cung nữ làm bằng đồng, hai tay nâng đèn ngồi xổm, thần thái điềm tĩnh tao nhã, nhìn tạo hình thì rất giống với loại đèn cung đình nhìn thấy trong bảo tàng.
Đi được gần trăm mét, cuối cùng ngừng lại trong một gian thạch thất, hắn chú ý thấy mặt đất của thạch thất này có một pháp trận từ hoa văn cực kỳ phức tạp xây dựng thành, những thạch thất ở chính giữa loáng thoáng cấu thành một chữ nhân.
Đây chính là Nhân chi phong ấn mà Mị Ly nói, Tổ An đang muốn dựa theo phương pháp nàng dạy kích phát phong ấn, bỗng nhiên, trong lòng khẽ động, quay đầu nhìn thiếu nữ thân thể mềm mại ở phía sau.
- Ơ, sao ngươi lại tới đây?
Thiếu nữ này tất nhiên chính là Kiều Tuyết Doanh.
Kiều Tuyết Doanh đáp:
- Ta ở lại bên cạnh tiểu thư cũng vô dụng, vừa không thể cởi bỏ dây trói trên người cho nàng, cũng không thể bảo hộ nàng khi tướng quân giáp đen đó trở về, không bằng tới đây xem có thể giúp ngươi không, dẫu sao một người tu hành Tam phẩm như ngươi, nhìn thế nào cũng không giống có thể thành công phá giải phong ấn.
Tổ An không nhịn được mà dè bỉu:
- Ài, ta nói tiểu cô nương ngươi bộ dạng rõ ràng rất dễ nhìn, sao lại có cái miệng nói chuyện luôn khiến người ta ghét như vậy.
Kiều Tuyết Doanh trợn mắt:
- Như nhau thôi.
Đấu võ mồm thì đấu võ mồm, Tổ An vẫn biết có thêm người hỗ trợ, cũng có thêm một phần hy vọng phá giải được phong ấn.
Kiều Tuyết Doanh lấy ra một số thuốc chữa thương và Nguyên Khí Đan ăn vào, do dự một chút, cũng đưa cho Tổ An một phần:
- Ngươi cần không?
Tuy tên gia hỏa này rất đáng giận, nhưng hiện giờ mọi người kề vai chiến đấu, vẫn phải hỗ trợ một chút.
Tổ An lắc đầu, trạng thái hiện giờ của hắn vừa tốt, nếu thương thế khôi phục, hiệu quả bùng nổ của Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh sẽ không còn.
- Không cần thì thôi.
Kiều Tuyết Doanh bĩu môi, chỉ coi là hắn đang tranh hơn thua với mình, cũng lười chẳng muốn quan tâm hắn nữa.
Hai người tới bên rìa pháp trận, Tổ An vươn tay ra:
- Đưa tay cho ta!
- Làm gì?
Trong lòng Kiều Tuyết Doanh đầy nghi hoặc, nhưng vẫn theo bản năng vươn tay ra.
Ai ngờ một giây tiếp theo tay nàng liền bị đối phương nắm lấy, cảm nhận được bàn tay nóng rực mà cứng rắn của đối phương, mày liễu của Kiều Tuyết Doanh dựng đứng, khi đang muốn phát tác, liền nghe thấy đối phương nói:
- Vừa rồi nghe Mị Ly từng nói, kích phát phong ấn xong có thể sẽ bị đưa vào một không gian mới, chúng ta nắm tay nhau, để tránh đến lúc đó lại bị truyền tống tới những nơi khác nhau.
Hắn không xác định được cơ chế truyền tống này là gì, kiếp trước chơi nhiều game như vậy, có đôi khi một số truyền tống là truyền tống lập tức, vạn nhất không gian mới quá lớn, hai người lại bị truyền tống đến địa điểm khác nhau thì rất phiền.
- Thực sự không phải cố ý chiếm tiện nghi của ta à?
Kiều Tuyết Doanh hoài nghi, nhìn nhìn hai người nắm tay nhau, nàng không quen tiếp xúc thân mật với nam tử như vậy, huống chi là với người này.
- Ta cố ý chiếm tiện nghi của ngươi?
Tổ An cười nhạo một tiếng.
- Lão bà của ta chính là đệ nhất tiểu mỹ nhân của Minh Nguyệt Thành, ta lại coi trọng ả không ngực không mông như ngươi à?
- Ngươi nói ai là không ngực không mông!
Kiều Tuyết Doanh nghiến răng nghiến lợi, uổng cho lúc trước còn có cái nhìn khác đối với người này, hiện giờ nhìn một cái vẫn là mùi vị trước kia, cực kỳ đáng ghét!
Đến từ Kiều Tuyết Doanh, điểm nộ khí +468!
Nàng không nhịn được cúi đầu nhìn nhìn trước ngực, ngực không tính là lớn, nhưng cũng không tính là quá nhỏ, hơn nữa mông ta không đủ cong ư? Mắt ngươi mù à.
Khi đang muốn phát tác, Tổ An đã kéo nàng đi lên trung tâm pháp trận, một trận quang mang kỳ dị chớp động, trước mắt hai người hoa lên, ngay sau đó có cảm giác như mất đi trọng lực.
Chờ khi hai người phục hồi tinh thần, phát hiện chung quanh là một mảng sáng ngời, không còn là hoàn cảnh u ám trong địa cung, mà là đang ở bên ngoài một thanh trì hùng vĩ, trước mắt là tường thành và cửa cung nguy nga, một loại cảm giác cổ xưa thê lương uy nghiêm phả vào mặt.
- Sặc, sao lại lớn như vậy!
Tổ An không nhịn được mà hô lên một tiếng.
Sắc mặt Kiều Tuyết Doanh đỏ lên, thầm nghĩ quả nhiên là bại hoại, cả ngày chỉ nhìn vào ngực người ta.
Ơ, đợi đã, trong phong ấn này sao lại có mỹ nữ ngực to?
Nàng vội vàng ngẩng đầu nhìn, nhưng đập vào mắt trừ Tổ An ra thì không có người khác, càng đừng nói đến nữ nhân.
Chú ý thấy hắn đang ngẩng đầu nhìn trời, Kiều Tuyết Doanh cũng theo bản năng nhìn theo ánh mắt hắn, cả người cũng ngây ra.
Bởi vì trước cửa thành có mười hai đồng nhân kim quang lấp lánh kim quang lấp lánh, những đồng nhân này vô cùng to lớn, ngồi thôi cũng cao tới ba trượng, dài chừng sáu thước, chỉ là ngồi ở đó đã có một loại cảm giác khiếp người.