Chương 349: Địa chi phong ấn
Vội vàng mở mắt ra nhìn một cái, phát hiện Tổ An đang tựa cười mà như không phải cười nhìn mình, nàng không khỏi ngây ra.
Có điều nàng lập tức phản ứng với nguy cơ trước mắt, vội vàng chỉ vào phía sau hắn:
- Kiếm... Kiếm...
Quá hoảng loạn khẩn trương, thế cho nên nàng trong nhất thời không nói được hoàn chỉnh.
Ô quang trong tay Tổ An lóe lên, Dao Găm Có Độc đã cắt đứt tóc nàng, sau đó lướt ngang vài thước, vừa hay né được một kiếm đó.
Cự kiếm cơ hồ là sượt qua chóp mũi dâng lên một đạo cuồng phong, mái tóc của Kiều Tuyết Doanh bay tán loạn vỗ vào mặt mình, nàng có chút ngây người nhìn nam nhân đang ôm mình, tim đập thình thịch.
- Loại cảm giác này là thế nào, vì sao ta lại đỏ mặt, vì sao tim ta lại đập nhanh như vậy? Hay là đối với tên gia hỏa này...
Trong lòng Kiều Tuyết Doanh rất loạn.
- Ta lại cứu ngươi một mạng, giờ chúng ta hòa nhau nhé.
Tổ An cười bảo.
Sắc mặt Kiều Tuyết Doanh đỏ lên, miệng khẽ nhếch, lại không nói ra được gì.
- Hiện tại ngươi có phải ngươi đang thấy tim đập nhanh, có một loại cảm giác khác thường không?
Tổ An hỏi tiếp.
- Đúng thế thì sao?
Kiều Tuyết Doanh vừa nói ra khỏi miệng liền có chút hối hận, sao mình có thể thừa nhận, người này sợ rằng sẽ rất đắc ý.
Ai ngờ Tổ An lại nói:
- Ngươi đừng tưởng rằng là yêu ta rồi, đây là loại hiện tượng bình thường, trên học thuật gọi là hiệu ứng cầu treo, khi một người thấp tha thấp thỏm đi qua cầu treo, sẽ không kìm được mà tim đập nhanh hơn. Nếu lúc này, trùng hợp gặp một người khác, như vậy nàng sẽ lý giải loại tình cảnh tim đập nhanh này thành mình động lòng với đối phương, mới sinh ra phản ứng sinh lý, cho nên sinh ra tình cảm với đối phương.
Kiều Tuyết Doanh:
- ...
Nàng cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, thẹn quá hóa giận đẩy hắn ra:
- Ta cho yêu ngươi á? Ta yêu chó yêu lợn, thậm chí yêu những cương thi đó, cũng không thể yêu loại người như ngươi!
Đến từ Kiều Tuyết Doanh, điểm nộ khí +111!
Tổ An không biết nói gì, ngươi ngoài miệng nói như vậy, vì sao điểm nộ khí lại chỉ có một chút:
- Yên tâm, ta cũng sẽ không thích loại nha đầu tâm ác miệng độc như ngươi đâu.
Hắn miệng nói nhưng tay không dám chậm trễ, cầm chủy thủ xông tới những đồng nhân đó.
Những đồng nhân to lớn này trên chân bị trói bằng "Dây thừng" lại với nhau, đương nhiên Tổ An không phải tính dựa vào Kiều Tuyết Doanh để kéo ngã chúng, bởi vì với sức của chúng, nếu thực sự dựa vào Kiều Tuyết Doanh, có kéo đứt đầu nàng cũng không ngã.
Nói đến cùng thì chỉ là mượn dùng tóc của Kiều Tuyết Doanh để quấn những đồng nhân này lại với nhau, khiến lực lượng của mình chúng làm vướng đối phương.
Bởi vì khi chúng hành động bước đi không nhất trí, kéo đông lôi tây rất nhanh liền có tên đầu tiên ngã xuống, đến lúc này phía sau liền thuận lý thành chương, ai nấy đều ngã xuống đất, nếu đổi lại là người khác sẽ thuận tay dùng kiếm chặt đứt tóc vướng trên chân, nhưng cự lực lại thêm cự kiếm hàn quang lấp lánh đó cộng lại, tóc của Kiều Tuyết Doanh có cứng tới mấy cũng không chống đỡ được.
Nhưng những đồng nhân này hiển nhiên linh trí không đủ, ai nấy không ngừng đá chân, lại thủy chung không thể giật được tóc ra.
Tổ An nắm lấy cơ hội này, trực tiếp chạy đến đồng nhân cách hắn gần nhất, một chủy thủ đâm tới mi tâm của nó.
Cách gần như vậy, càng cảm nhận được sự to lớn của những đồng nhân này một cách rõ ràng hơn, nhìn cái đầu khổng lồ và con mắt gần trong gang tấc, trong lòng hắn thầm sợ hãi, nếu nha đầu Tuyết Nhi đó đoán sai, mình chết cũng không biết chết như thế nào.
Rầm một tiếng!
Chủy thủ của hắn đã đâm vào trán đồng nhân!
Đồng nhân quá to lớn, chủy thủ vốn đã ngắn, cảm giác giống một cây tăm đâm vào thân người vậy.
Cảm giác bất an trong lòng Tổ An càng lúc càng mãnh liệt, lập tức rút chủy thủ ra bay ngược về, lo lắng đồng nhân tiếp theo sẽ phản kích.
Có điều khiến hắn bất ngờ là, theo chủy thủ của hắn đâm vào, ánh sáng sắc bén trong mắt đồng nhân dần dần trở nên ảm đạm, cuối cùng thì biến mất, lại thành một tượng đồng không hề có sinh khí.
Trong lòng Tổ An mừng rỡ, quả nhiên hữu hiệu, vội vàng thi triển Quỳ Hoa Ảo Ảnh, ngựa không ngừng vó xuất hiện ở trước mặt đồng nhân khác, đâm vào, rút ra, sau đó kế tiếp...
Tốc độ của hắn cực nhanh, trong mấy hơi thở hắn đã đâm chết mười một đồng nhân, có điều khi hắn sắp đâm nốt đồng nhân thứ mười hai, đồng nhân đó gầm lên một tiếng, không ngờ giật đứt tóc trên chân, vừa từ dưới đất đứng lên, vừa đập một chưởng về phía hắn.
Mũi chân Tổ An điểm một cái, lập tức thay đổi thế đi, liên tục tránh về phía sau mấy trượng, lúc này hắn vốn chính là trạng thái tàn huyết, đừng nói là bị một chưởng này đập trúng, cho dù là bị chưởng phong sượt qua cũng có khả năng sẽ bị miểu sát, cho nên không dám mạo hiểm.
Lúc này đồng nhân đã lắc lư đứng lên, nhìn mười một đồng bạn ngã xuống đất, tuy linh trí của nó không cao, vẫn cảm nhận được một cỗ phẫn nộ, không kìm lòng được mà ngửa mặt lên trời rít gào.
Đến từ đồng nhân số một, điểm nộ khí +9+9+9...
Nhìn chữ "Nhất" từ những hoa văn đó cấu thành trên đỉnh đầu nó, thầm nghĩ quả nhiên không hổ là lão đại, không dễ đối phó như những đồng bạn đó.
Tổ An lui đến bên cạnh Kiều Tuyết Doanh, nhìn tóc dài của nàng đã biến thành tóc ngắn ngang tai, không nhịn được cười nói:
- Ngươi nói vừa rồi ta trượt tay, vạn nhất cao trọc đầu ngươi, như vậy nhất định là rất thú vị.
- Nể tình vừa rồi ngươi cứu ta, ta không tính toán với ngươi.
Kiều Tuyết Doanh hừ lạnh một tiếng, tay búng nhẹ vào tóc, tóc vốn đang ngắn lại dài ra một đoạn, thậm chí tự động bện ra một bím tóc tinh xảo.
Tổ An thấy mà trợn tròn mắt, không nhịn được sờ sờ những bím tóc đó của nàng ta:
- Ơ, không ngờ còn có công năng này, mỗi ngày ngươi đều không cần tự tết tóc à?