Lục Địa Kiện Tiên

Chương 350: Địa chi phong ấn (2)

Chương 350: Địa chi phong ấn (2)


Kiều Tuyết Doanh tức giận lườm hắn một cái, giật lại tóc từ trong tay hắn:
- Nam nữ thụ thụ bất thân, không biết à.
Tổ An buồn cười lắm:
- Vừa rồi nắm tay cũng nắm rồi, ôm nhau cũng ôm rồi, huống chi lúc trước chúng ta còn có quan hệ thân mật hơn, còn bất thân cái gì.
Mày liễu của Kiều Tuyết Doanh dựng đứng lên:
- Ngươi còn dám nhắc tới chuyện đó!
Tổ An cười ha ha:
- Được rồi được rồi, nói chính sự đi, lại mọc thêm tóc cho ta đi, ta đi trói tên gia hỏa còn lại.
Chỗ tóc trước đã bị những đồng nhân giật cho lả tả, không thể dùng được nữa.
Trên mặt Kiều Tuyết Doanh lộ ra vẻ khó xử:
- Không được, hôm nay ta hao tổn quá độ, trong khoảng thời gian ngắn đã không thể mọc thêm được nữa.
Lúc trước khi gặp phải bọn dơi hút máu đó, nàng ghét bỏ tóc dính máu dơi nên chém đứt mảng lớn, vừa rồi lại chém đứt thêm một mảng, lại thêm một mực chiến đấu, nàng căn bản không kịp bổ sung hao tổn.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Nhìn đồng nhân to lớn đang bước tới gần, Tổ An lâm vào trầm tư.
Kiều Tuyết Doanh hơi biến sắc:
- Ngươi còn thất thần rồi đó làm gì, mau tránh đi! Chúng ta nghĩ biện pháp khác.
Tổ An lắc đầu:
- Bên Sơ Nhan sợ rằng không chờ được lâu như vậy, xem ta một chiêu ta giết nó này.
Kiều Tuyết Doanh nghe mà trợn mắt:
- Giờ là lúc nào rồi ngươi còn đứng đây huênh hoang, nếu ngươi có thể miểu sát nó, sau này ta mang họ...
Nàng còn chưa nói hết, chỉ thấy Tổ An biến mất, một giây tiếp theo lại thấy hắn đã ở chỗ trán đồng nhân, chủy thủ trong tay đã cắm vào trong hoa văn ở giữa hai hàng lông mày.
Thân hình đang bước tới của Đồng nhân đó lập tức cứng đờ, con mắt vốn tinh quang lấp lánh cũng lập tức trở nên ảm đạm, toàn bộ thân thể cũng bởi vì quán tính mà trực tiếp ngã về phía trước.
Mũi chân Tổ An điểm một cái, nhảy về trước, thu hồi chủy thủ vào trong tay áo, cùng với thanh âm đồng nhân ngã xuống đất, phía sau bốc lên khói bụi cuồn cuộn.
Sắc mặt Kiều Tuyết Doanh đỏ rực, sao người này lại đột nhiên nhìn có chút đẹp trai.
- Vừa rồi ngươi nói gì cơ?
Tổ An đã trở lại bên cạnh nàng ta.
- Không... Không có gì.
Kiều Tuyết Doanh thầm cảm thấy may mắn là vừa rồi động tác của hắn quá nhanh, không nghe rõ mình nói gì, bằng không rất xấu hổ.
- Vừa rồi ngươi là làm thế nào vậy?
Lúc trước đối phương sử dụng Quỳ Hoa Ảo Ảnh, mặc dù rất nhanh, nhưng ít nhất cũng vẫn có tàn ảnh, song vừa rồi lại thật sự giống như thuấn di.
- Muốn biết không?
Tổ An tiến đến trước người nàng ta.
Kiều Tuyết Doanh có chút mất tự nhiên ngửa ra sau:
- Muốn...
- Vậy gọi hảo ca ca đi, ta sẽ nói với ngươi.
An cười hì hì nói, vừa rồi là hắn phát động năng lực của Đại Phong, lúc trước thăng cấp, hiện tại một ngày vẫn miễn cưỡng có thể sử dụng ba lần.
Kỹ năng này là thần kỹ chạy trốn, né tránh và ám sát, chỉ có điều tu vi hiện tại của hắn thật sự quá thấp, dùng để đối phó loại không có linh trí như đồng nhân thì còn có tac dụng, nếu đối phó người tu hành đẳng cấp cao, dùng cái này để tập kích ám sát thì xác suất thành công vẫn quá thấp.
Những người đó có nguyên khí hộ thể, còn có các loại năng lực nguyên tố, hoàn toàn có thể tùy tâm phát động, năng lực phòng ngự né tránh mạnh hơn đám ngốc này nhiều.
Tổ An ồ một tiếng, cũng không truy hỏi, hiện tại hắn đang quan tâm tới chuyện khác:
- Hiện tại Nhân chi phong ấn này chắc đã tính là bị phá rồi nhỉ?
Hắn vừa dứt lời, mười hai đồng nhân đó hóa thành từng điểm sáng màu vàng biến mất, sau đó hai người lại cảm thấy một cỗ cảm giác không trọng lực, ngay sau đó trước mắt hoa lên, một giây tiếp theo đã về tới trong địa cung.
Lúc này Kiều Tuyết Doanh mới chú ý thấy tay hai người lại không nén được mà nắm chặt lấy nhau, sợ tới mức vội vàng bỏ ra.
Tổ An cũng không bận tâm, dắt tay là để phòng ngừa bị truyền tống đến nơi khác nhau, có điều vừa rồi rốt cuộc là ai nắm ai trước?
... Ồ, không ngờ các ngươi có thể phá được Nhân chi phong ấn.
Bên tai lại truyền đến thanh âm của Mị Ly, trong ngữ khí của nàng có thêm một tia hưng phấn, giống như cuối cùng cũng nhìn thấy ánh rạng đông của tự do.
Nàng vừa dứt lời, pháp trận Nhân chi phong ấn dưới chân hai người bỗng nhiên mở ra, hai người cùng ngã xuống tầng tiếp theo.
Chỉ thấy trước mắt là một pháp trận phong ấn cơ hồ giống hệt với cái trước, Tổ An biết đây chính là Địa chi phong ấn.
- Địa chi phong ấn chắc là khó hơn Nhân chi phong ấn, các ngươi có muốn nghỉ ngơi hồi phục một chút rồi hẵng tiến vào không?
Mị Ly hỏi.
Tổ An lắc đầu:
- Không cần.
Sở Sơ Nhan còn chờ hắn về, phải tranh thủ từng giây từng phút.
Kiều Tuyết Doanh cũng có ý tưởng tương tự, hai người cùng nhau đứng trên Địa chi phong ấn, không ai nói gì, nhưng tay hai người vẫn không hẹn mà cùng nắm lại với nhau.
Một trận cảm giác không trọng lực quen thuộc truyền đến, khi hai người mở mắt, nhìn hoàn cảnh u ám chung quanh, không nhịn được mà trở nên nghi hoặc:
- Sao vẫn ở trong địa cung?
- Không đúng, nơi này chắc không phải địa cung vừa rồi.
Kiều Tuyết Doanh lắc đầu, dẫu sao tu vi của nàng cũng cao hơn, cảm giác cũng nhạy bén hơn.
- Địa cung vừa rồi tràn ngập Tử Linh chi khí, nơi này lại loãng hơn rất nhiều.
Tổ An quan sát kỹ chung quanh một phen, rất nhanh trên mặt có thêm một chút chua chát:
- Không phải địa cung vừa rồi, vậy những thứ ở đó rốt cuộc là sao?
Kiều Tuyết Doanh theo ánh mắt hắn nhìn lại, cũng giật nảy mình, chỉ thấy ngoài mấy trăm mét là từng hàng tượng binh mã, cơ hồ là giống hệt với trong địa cung lúc trước!
- Địa chi phong ấn, Địa chi phong ấn, những tượng binh mã này vốn chính là từ bùn đất chế thành, lại trường kỳ chôn vùi dưới lòng đất, tương quan chặt chẽ với đại địa, chắc chính là Địa chi phong ấn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất