Chương 357: Duyên nửa đời
Nhìn thấy bộ dạng không ngừng hối hận của hắn, Kiều Tuyết Doanh lại phá lệ mỉm cười:
- Tên gia hỏa ngươi, miệng luôn không đứng đắn như vậy, chẳng trách lại khiến người ta chán ghét.
Tổ An lập tức mặc kệ:
- Đại tỷ, vừa rồi ta cứu ngươi, miệng ngươi lại độc như vậy, thế là không hay đâu.
Hắn còn chưa nói xong, Kiều Tuyết Doanh lại bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hôn lên miệng hắn.
Mắt Tổ An trợn tròn, không thể không thừa nhận, miệng nha đầu này kỳ thật không độc chút nào, vẫn có chút hương vị ngọt ngào.
Nhưng hắn không hiểu nhất là vì sao đối phương lại hôn mình vào lúc này, chẳng lẽ là ngấp nghé thân thể của bổn soái ca đã lâu, trước khi chết không nhịn được nữa?
Một lúc sau khi môi rời môi, trên khuôn mặt tái nhợt của Kiều Tuyết Doanh hiện lên một tia đỏ ửng, đang muốn nói gì đó, Tổ An lại kêu lên trước:
- Ôi nụ hôn đầu tiên của ta!
Kiều Tuyết Doanh:
- ...
Đến từ Kiều Tuyết Doanh, điểm nộ khí +999!
- Ngươi nhìn cái gì, ồ, ta cuối cùng cũng hiểu rồi, thì ra ngươi một mực thích ta, trước kia sở dĩ ngươi thường xuyên cãi nhau với ta, chính là muốn hấp dẫn sự chú ý của ta.
Tổ An nghĩ đến tình yêu ngây thơ giữa học sinh tiểu học kiếp trước, nếu ai thích người nào sẽ không nhịn được mà bắt nạt đối phương, hắn liền phân tích ra như vậy.
Kiều Tuyết Doanh:
- ...
Đến từ Kiều Tuyết Doanh, điểm nộ khí +999!
- Thôi thôi, dù sao đôi ta cũng phải chết, ta không tính toán nữa.
Tổ An thở dài một hơi.
- Yên tâm đi, cho dù trên đường xuống cửu tuyền gặp lại Sơ Nhan, ta cũng sẽ không nói với nàng chuyện ngươi làm với ta.
Kiều Tuyết Doanh:
- ...
Đến từ Kiều Tuyết Doanh, điểm nộ khí +1024!
Thấy hắn vẫn muốn nói tiếp, Kiều Tuyết Doanh cuối cùng cũng bạo phát:
- Ngươi nói đủ chưa?
- Nếu ngươi thực sự để ta nói, ta nói ba ngày ba đêm cũng không hết, ài, ai bảo trời cao cho ta một cái miệng nổi bật như vậy, ngay cả ngươi cũng không nhịn được mà muốn hôn ta.
Tổ An vừa nói còn vừa sờ sờ môi.
Kiều Tuyết Doanh:
- ...
Đến từ Kiều Tuyết Doanh, điểm nộ khí +1024!
Nàng đúng là sắp phát rồ rồi, người này quả thực là một đóa hoa lạ, vừa rồi mình đúng là bị ma quỷ ám ảnh, không ngờ lại sinh ra một số ý tưởng loạn thất bát tao với hắn.
Hít sâu một hơi, nàng hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi không cảm thấy thân thể mình có biến hóa gì à?
- Biến hóa? Có thể có biến hóa gì... Ơ?
Tổ An giơ tay lên, bỗng nhiên sửng sốt, hắn nhận thấy thương thế trong cơ thể đã đỡ bảy tám phần, ngay cả nguyên khí cũng khôi phục hoàn toàn.
- Thế... Này là sao?
Dù là với thần kinh thô của hắn, hiện giờ cũng ngây đơ.
- Vừa rồi ta phát động bí thuật bản tộc đối với ngươi... Bán Sinh Chi Duyên, từ đó ngươi sẽ có một nửa thọ mệnh và sinh mệnh lực của ta, về phần chữa khỏi thương thế trong cơ thể ngươi, chỉ là nhân tiện.
Kiều Tuyết Doanh giải thích.
- Ta chỉ có một nửa nửa thọ mệnh và sinh mệnh lực của ngươi.
Tổ An lập tức nhảy cẫng lên.
- Thù gì oán gì, không ngờ ngươi lại làm ra loại chuyện này đối với ta, vốn ta có thể sống trăm tuổi, kết quả hiện tại lại chỉ có một nửa thọ mệnh của ngươi?
Kiều Tuyết Doanh:
- ...
Tổ An thở dài một hơi:
- Thôi, quên đi, ngươi cũng là vì cứu ta, dẫu sao vẫn tốt hơn là với lập tức chết ngay, chỉ có một nửa thì chỉ có một nửa vậy.
Kiều Tuyết Doanh nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn:
- Ngươi có biết thọ mệnh của ta vốn là bao nhiêu không?
Tổ An quan sát nàng một phen:
- Nhìn ngươi mi cong miệng nhỏ, cũng không giống như là người có phúc, khẳng định cũng không sống được lâu, bảy tám mươi tuổi là cùng.
Kiều Tuyết Doanh oán hận nói:
- Nếu dưới tình huống bình thường, ta ít nhất có thể sống đến một ngàn năm trăm tuổi, kết quả hiện tại chia cho ngươi một nửa, ngươi còn ở đây ngại ít?
Tổ An lập tức ngây người:
- Bao nhiêu, một ngàn năm trăm tuổi á?
Kiều Tuyết Doanh hừ một tiếng quay mặt đi:
- Đó là ít nhất, theo tu vi của ta cao thâm hơn, đột phá hai ngàn tuổi cũng không phải không thể.
- Sao ngươi có thể sống lâu như vậy...
Tổ An bỗng nhiên ý thức được gì đó.
- Ngươi không phải nhân loại à?
- Ai nói với ngươi ta là nhân loại?
Kiều Tuyết Doanh trợn mắt lên.
- Ta chỉ là từ nhỏ lớn lên trong thế giới nhân loại mà thôi.
- Ngươi rốt cuộc là chủng tộc gì? Long Nữ, hồ ly tinh?
Tổ An vừa suy đoán vừa chạy đến phía sau vén váy nàng lên, một bờ mông căng tròn lán mịn, được chiếc quần lót bằng tơ tằm bao vây, để hắn nhịn không được nuốt nước bọt.
Kiều Tuyết Doanh vừa thẹn vừa giận, vội kéo váy xuống:
- Ngươi làm gì thế?
- Ta xem sau mông ngươi có mọc đuôi không?
Tổ An nghiêm trang đáp.
Kiều Tuyết Doanh:
- ...
Thấy nàng túm chặt váy mình, Tổ An chưa tận hứng nói:
- Đúng rồi, bản thể của ngươi là gì, ngươi trước kia thường xuyên huyễn hóa ra một số cây mây, ngươi không phải là Thụ yêu chứ?
Trong ấn tượng của hắn, Thụ yêu đều là loại tú bà bức bách Nhiếp Tiểu Thiến làm việc, thật sự không phải nhân vật tốt.
- Ngươi mới là Thụ yêu, cả nhà ngươi đều là Thụ yêu!
Kiều Tuyết Doanh không nhịn được mắng.
- Ngươi rốt cuộc là gì?
Tổ An càng lúc càng tò mò.
- Không nói với ngươi.
Ánh mắt Kiều Tuyết Doanh dừng lại trên hai đầu thương cắm vào cánh tay hắn, trong lòng mềm nhũn, nói tiếp.
- Ngươi biết thân phận của ta cũng không có lợi gì, còn có thể mang đến họa loạn vô tận.
- Được rồi, được rồi, không nói thì thôi.
Tổ An lẩm bẩm một tiếng, thấy những tượng binh mã đó cách hai người còn không tới mấy trượng, hắn nhổ đầu thương trên tay, sau đó dẫn theo Kiều Tuyết Doanh lao về phía chúng.
Hiện giờ thương thế của hắn được Kiều Tuyết Doanh trị liệu gần khỏi, trên trình độ nào đó thì có thể tính là đầy máu sống lại, tuy không có gia thành cuồng bạo của Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, nhưng đánh nhau thì ít nhất cũng không cần thấp tha thấp thỏm như vậy nữa.