Chương 359: Không ngờ lại làm loại chuyện này đối với ta
Từ lúc rút thưởng, tâm tình của hắn chưa bao giờ thấp thỏm như vậy.
Run rẩy ấn nút enter, nhìn thấy con trỏ cuối cùng ngừng lại trên số "1", Tổ An lập tức lệ rơi đầy mặt:
- Lão thiên gia, ngươi quả nhiên vẫn yêu ta.
Có điều hắn nghĩ lại một chút, lúc trước mình sống chết không rút trúng, kết quả vừa thề độc liền lập tức rút trúng luôn, dường như hắn cảm nhận được ác ý nào đó trong cõi xa xăm.
Hắn cũng không kịp dè bỉu, vội vàng đỡ Kiều Tuyết Doanh dậy, thân thể của nàng lúc này mềm tới khiếp người, nhiệt độ cơ thể lại rất lạnh, Tổ An giật thót, vội vàng đổ chất lỏng trong Tín Xuân Ca vào trong miệng nàng ta.
Nhưng hiện giờ Kiều Tuyết Doanh đã lâm vào hôn mê chiều sâu, căn bản không có ý thức nuốt xuống, rất nhanh một chút dược thủy từ khóe môi nàng chảy ra.
Tổ An thấy mà vô cùng đau lòng, rơi vào đường cùng chỉ có thể đổ chất lỏng trong bình vào miệng mình, sau đó miệng đối miệng truyền cho nàng ta.
Nhẹ nhàng dẫn dắt đầu lưỡi của nàng hình thành một thông đạo, bọc chất lỏng của Tín Xuân Ca lại, cho nàng nuốt xuống từng chút một.
Bởi vì lo lắng lại chảy ra, Tổ An không dám nhả ra, cứ một mực giữ như vậy.
Tín Xuân Ca quả nhiên thần kỳ, sau khi uống xong, không lâu sau Kiều Tuyết Doanh liền chậm rãi mở mắt, khi nhìn thấy Tổ An ở gần trong gang tấc, trong mắt đầu tiên là hiện lên một chút nghi hoặc, có điều lập tức có phản ứng, cuống quít đẩy hắn ra:
- Ngươi làm gì thế!
Vừa nói còn vừa lau miệng, bởi vì nàng cảm thấy khóe miệng ướt sũng.
Đến từ Kiều Tuyết Doanh, điểm nộ khí +123!
- Lau gì mà lau, đó thuốc vừa chảy ra đó.
Tổ An trợn mắt lên.
- Ta cũng không ghét bỏ nước miếng của ngươi bẩn, kết quả ngươi lại ghét bỏ ta?
Cả người Kiều Tuyết Doanh lại run rẩy:
- Tên biến thái này, không ngờ nhân lúc ta hôn mê làm loại chuyện này đối với ta!
Đến từ Kiều Tuyết Doanh, điểm nộ khí +168!
Tổ An bực lắm, thầm nghĩ nữ nhân này làm sao vậy, rõ ràng đã tức giận thế này, kết quả điểm nộ khí cống hiến lại chỉ có một chút? Lúc trước động chút là 999 cơ mà?
- Cái gì gọi là làm loại chuyện này, ta đang cứu ngươi đó, vừa rồi cho ngươi uống thuốc ngươi lại không nuốt được, toàn để chảy ra, ta chỉ có thể dùng hạ sách này.
Kiều Tuyết Doanh sửng sốt, trong môi quả thật lưu lại vị thuốc, hơn nữa mùi vị đó hiển nhiên là phẩm cấp cực cao, tốt hơn bất kỳ thuốc nào trước kia từng uống.
Nàng thậm chí có thể cảm nhận được thương thế trên người đã đỡ hơn hơn nửa, ngay cả chỗ trúng tên sau lưng cũng không đau, ngược lại truyền đến cảm giác tê ngứa, đó là biểu hiện vết thương sắp khép lại.
Lúc này nàng mới biết mình hiểu lầm đối phương, trên mặt có thêm một chút xấu hổ:
- Xin lỗi, hy vọng ngươi có thể lý giải, bất kỳ một nữ hài tử nào gặp phải loại tình huống này đều sẽ có phản ứng rất mạnh.
Tổ An không nhịn được nói:
- Chúng ta xa lạ lắm à, đôi ta cũng không phải hôn nhau một lần hai lần, ngươi có cần phản ứng mạnh như vậy không?
Mặt Kiều Tuyết Doanh lập tức đỏ bừng:
- Có thể giống nhau ư, vừa rồi ta là vì cứu ngươi, chứ không phải thực sự muốn hôn ngươi.
Tổ An cũng lộ ra vẻ oan uổng:
- Vừa rồi ta cũng là vì hôn ngươi...Phì, là vì cứu ngươi.
Trên mặt Kiều Tuyết Doanh hiện lên một chút mất tự nhiên, cởi dây thừng buộc trên người, rời khỏi lòng hắn:
- Nghĩ lại lúc trước ta hôn ngươi là để phát động 'Bán Sinh Chi Duyên', không hề có ý gì khác, chúng ta không phải tình lữ, xin ngươi sau này đừng tùy tiện hôn ta.
- Không thể tùy tiện hôn?
Tổ An lập tức bật cười.
- Vậy dựa theo ý tứ của ngươi, chỉ cần có lý do chính đáng, hoặc là ngươi đồng ý thì ta có thể hôn à?
Kiều Tuyết Doanh sắp bị hắn làm cho hôn mê rồi, tức giận nói:
- Sao ta có thể đồng ý chứ!
- Vậy cũng chưa chắc.
Tổ An cười giống như lão hồ ly.
Kiều Tuyết Doanh bị nụ cười của hắn khiến cho mất tự nhiên, quay mặt đi:
- Tuyệt không có loại khả năng này... Ơ, đợi đã...
Nàng bỗng nhiên quay đầu lườm hắn:
- Ngươi đã có như linh dược như vậy, vì sao không lấy ra sớm một chút, có phải là cố ý lừa ta thi triển Bán Sinh Chi Duyên không?
Đến từ Kiều Tuyết Doanh, điểm nộ khí +666!
Nàng đã não bổ ra rất nhiều âm mưu, nghĩ đến mình không ngờ trúng gian kế của người này, dâng ra thứ quý giá nhất trong cuộc đời!
- Oan uổng.
Tổ An kêu lên.
- Thuốc này là vừa rồi ta vì cứu ngươi mà bỏ ra giá đắt mới lâm thời đổi ra được, lúc trước nếu có thì đã sớm uống vào rồi. Hơn nữa, lúc ban đầu ta nào biết ngươi có Bán Sinh Chi Duyên gì đó, còn nói gì tới lừa.
Kiều Tuyết Doanh nghĩ cũng đúng, Bán Sinh Chi Duyên là bí mật lớn nhất của nàng, ngay cả Thạch Côn cũng không biết, người này lại người này biết trước.
Lúc này nàng mới có chút thoải mái hơn, có điều quan sát hoàn cảnh xung quanh một chút, vẫn có chút hoài nghi:
- Ở đây thì ngươi đi đâu mà đổi.
- Ta tất nhiên có biện pháp của ta, tựa như ngươi phải trả giá cực lớn để thi triển Bán Sinh Chi Duyên vậy, ta cũng phải bỏ ra giá lớn để đổi lấy.
Tổ An không nói dối, vừa nghĩ tới ba lần rút thưởng về sau sẽ không rút được thứ tốt, hắn lại đau lòng.
Kiều Tuyết Doanh lại hiểu lầm, cho rằng đối phương cũng giống như nàng dùng kỹ năng cả đời chỉ có thể dùng một lần, trong nhất thời vừa cảm động vừa hoảng hốt:
- Kỳ thật ngươi... Ngươi không cần thiết phải đối với ta tốt như vậy.
Tổ An phất phất tay:
- Ngươi cứu tính mạng của ta, ta lại há có thể bỏ mặc ngươi không để ý, con người của ta có tiếng là ân oán rõ ràng.
Kiều Tuyết Doanh ngơ ngẩn nhìn hắn, trong đôi mắt bỗng nhiên có thêm một số thứ trong suốt.