Chương 360: Không ngờ lại làm loại chuyện này đối với ta (2)
Đạo lý đơn giản như vậy, vì sao có người không làm được? Vừa đến thời điểm nguy cơ lại chỉ lo cho mình.
Thấy nàng ở đó hai mắt đẫm ngây ra như phỗng, Tổ An không nhịn được nói:
- Cảm động vậy à? Ngươi không khỏi cũng quá không có kiến thức rồi.
- Nói bậy, ai cảm động? Ta là trong mắt có cát, ai bảo ngươi đánh cho những tượng binh mã này chia năm xẻ bảy, khiến cho bụi đất bay đầy trời.
Kiều Tuyết Doanh xoay người đi chỗ khác, vừa lau mắt vừa mạnh miệng nói.
- Ngươi đã khôi phục, vậy thì đi thu phục tượng binh mã còn lại đi, ta mệt quá, phải nghỉ ngơi một lát.
Tổ An ngồi xuống đất.
- Được!
Kiều Tuyết Doanh không dám nhìn hắn, chột dạ xông tới tượng binh mã còn lại.
- Tên gia hỏa đáng thương, không ngờ lại thành nơi trút giận của nàng ta.
Tổ An thấy mà thầm tặc lưỡi, vừa từ trong lòng lấy ra 49 trái Nguyên Khí Quả lúc trước rút thưởng được ăn vào, từng cỗ nhiệt lưu chảy khắp nguyên mạch cả người, hắn cảm thấy mình giống như ngâm mình trong suối nước nóng, cả người ấm át dào dạt, cực kỳ thoải mái.
Hắn bỗng nhiên phát hiện một sự thật kinh người, đó chính là sau khi ăn vào bốn mươi chín Nguyên Khí Quả , pháp trận thứ sáu của hắn không ngờ đã đầy!
Phải biết rằng pháp trận thứ sáu này trên lý thuyết cần 610 trái Nguyên Khí Quả mới đúng!
Lúc trước hắn vừa hay bởi vì ăn vào một cánh hoa của Vô Tung Huyễn Liên mà lấp đầy pháp trận thứ năm, sao nhanh như vậy đã gom đủ pháp trận thứ sáu rồi?
Hắn lập tức nghĩ tới đoạn thời gian này hắn trải qua mấy trận tử chiến, mấy lần mạng chỉ mành treo chuông, trên người bị biết có bao nhiêu chỗ trọng thương, nếu không phải có Bán Sinh Chi Duyên của Kiều Tuyết Doanh, hắn cũng không biết đã chết bao nhiêu lần.
Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh trên bản chất là dựa vào bị đánh mà đề thăng tu vi công lực, xem ra mấy trận đại chiến này không phải là chịu khổ vô ích.
Đương nhiên, nên cảm tạ nhất vẫn là Kiều Tuyết Doanh, nghĩ đến mình không ngờ tự dưng có thêm mấy trăm năm thọ mệnh, hắn lại không biết nên nói gì mới phải.
- Sao lại nhìn ta như vậy?
Lúc này Kiều Tuyết Doanh đã tiêu diệt tượng binh mã còn lại quay về, chú ý thấy ánh mắt của hắn, trên mặt lập tức lộ vẻ cổ quái.
- Bỗng nhiên phát hiện ngươi vẫn rất dễ nhìn.
Tổ An cười hì hì đáp, vốn chỉ thuận miệng khen một câu, nhưng quan sát kỹ, chỉ thấy nàng da thịt trắng như tuyết, mắt to lo lanh, trước kia là vì thường xuyên ăn mặc giống như nha hoàn khiến người ta bỏ qua sự xinh đẹp của nàng, hiện giờ mặc trang phục bình thường, quả nhiên là dung sắc tuyệt lệ, vô cùng xinh đẹp, chẳng trách ở trong học viện có thể được xếp ngang nhau trên Hồng Nhan Bảng với Sở Sơ Nhan .
Nghe thấy lời nói của hắn, sắc mặt Kiều Tuyết Doanh ửng đỏ, nhổ một ngụm nước bọt:
- Những lời này ngươi cầm đi mà lừa Sở Sơ Nhan đi, đừng dùng trên người ta.
- Ơ, sao ngươi ngay cả tiểu thư cũng không gọi?
Tổ An kinh ngạc nhìn nàng ta.
- Ta là thân mang nhiệm vụ lẻn tới Sở gia, chứ không phải thực sự là nha hoàn của Sở gia, việc gì phải một mực gọi nàng là nàng tiểu thư.
Kiều Tuyết Doanh bỗng dựng thấy bực tức.
- Huống chi lần này ta vì cứu nàng, hy sinh lớn như vậy, cũng coi như trả hết cho nàng ân tình nhiều năm qua rồi.
- Được rồi...
Tổ An vẫn muốn nói, nhưng chung quanh bỗng nhiên có một trận cuồng phong thổi tới, thi thể của tượng binh mã trên mặt đất lập tức hóa thành bụi đất nhỏ, bị thổi cho không còn thấy bóng dáng tăm hơi, ngay sau đó không gian trước mắt hai người lại vặn vẹo, một trận cảm giác không trọng lực quen thuộc truyền đến.
Đợi tới khi hai người phục hồi tinh thần, phát hiện đã về tới trong địa cung.
Chú ý thấy hai người đang ở trung tâm Địa chi phong ấn, bài học lúc trước khiến hai người không hẹn mà cùng hô lên:
- Cẩn thận!
Vừa nóivừa kéo đối phương nhảy ra bên ngoài, chỉ có điều sau khi chú ý thấy động tác của đối phương thì đều sửng sốt, sau đó Địa chi phong ấn dưới chân mở ra, hai người rơi xuống tầng thứ ba.
- Ơ, hai ngươi trước khi tiến vào còn cãi nhau túi bụi, hiện tại lại tay cầm tay quan tâm đối phương, không biết trong phong ấn đã xảy ra chuyện gì mà khiến hai người các ngươi có chuyển biến lớn như vậy.
Xung quanh truyền đến thanh âm trêu tức của Mị Ly.
Tay Hai người rụt về nhanh như chớp, Kiều Tuyết Doanh xấu hổ quay mặt đi:
- Ai quan tâm tới hắn, cho dù là đầu heo ở đây, chỉ cần là đồng bạn của ta, ta cũng sẽ dắt tay hỗ trợ.
Tổ An buồn bực:
- Ta thì không hảo tâm như vậy, nếu bên cạnh là đầu heo, ta khẳng định sẽ không dắt tay.
Kiều Tuyết Doanh bỗng nhiên quay đầu:
- Ngươi mắng ai đấy?
- Không phải ta đang dắt tay ngươi à, chứng minh ngươi không phải heo.
Tổ An xòe tay nói.
- Ta có phải heo hay không không cần ngươi tới chứng minh...
Kiều Tuyết Doanh vừa nói xong liền sửng sốt, sao lời này nghe cứ là lạ.
- Nam nhân quả nhiên đều không phải hạng tốt lành gì, lão bà của mình vẫn nguy trong sớm tối, không ngờ còn có tâm tình tán tỉnh nữ nhân khác, ha ha.
Mị Ly liên tục cười lạnh.
Tổ An nhướng mày, có vẻ như nữ nhân này rất có địch ý với nam nhân, nghe ngữ khí nói chuyện của nàng, năm đó có lẽ bị Tần Thủy Hoàng khiến cho tổn thương, cho nên hận tất cả nam nhân.
- Ai tán tỉnh với hắn, Thiên chi phong ấn ở đâu, giờ chúng ta tới cửa thứ ba!
Kiều Tuyết Doanh vội vàng biện giải.
Thanh âm của Mị Ly lại vang lên:
- Kể ra các ngươi thật sự khiến ta rất bất ngờ, không ngờ liên tục phá giải Nhân chi phong ấn và Địa chi phong ấn, tuy các ngươi nhìn có chút chật vật, nhưng dường như không có hao tổn quá lớn, đúng là kỳ tích. Ta biết rõ thủ đoạn của Doanh Chính, theo lý thuyết các ngươi không thể vượt qua hai cửa đó mới đúng.