Chương 368: Phương pháp giải cứu (2)
Hắn vừa nói vừa lặng lẽ làm động tác cắt cổ:
- Như vậy hung phạm khẳng định là không thoát được, cũng có thể ăn nói với bên Hoàng thượng.
Tổ An còn chưa lên tiếng, Kiều Tuyết Doanh đã giành trước kêu lên:
- Không được!
Sắc mặt Vương đại nhân trầm xuống:
- Cái gì cũng không được, xin hỏi cô nương có cao kiến gì? Không giết những người này, đến lúc đó chính là mấy người chúng ta đầu rơi xuống đất! Ngự sử đại nhân, khi nên chặt thì phải chặt.
Kiều Tuyết Doanh vội vàng kéo tay áo Tổ An, nhìn hắn với vẻ tội nghiệp.
Tổ An trầm giọng nói:
- Vương đại nhân, ngươi lại đi thẩm vấn thêm một lần, nếu vẫn không thẩm tra ra manh mối, chúng ta lại nghĩ biện pháp.
- Được rồi.
Vương đại nhân gật đầu.
Lúc đang muốn rời khỏi, bỗng nhiên có binh lính tới bẩm báo:
- Hai vị đại nhân không tốt không tốt, trưởng thôn khi thẩm vấn thì lăn ra chết, con của hắn đang ở đó gây sự, tu vi của hắn không tồi, làm bị thương mấy huynh đệ của chúng ta rồi.
Vương đại nhân phừng râu:
- Càn quấy, giờ là lúc nào rồi, gây sự thì cứ dùng tội phản loạn mà luận xử, giết không cần hỏi!
- Vâng!
Binh lính đó đang muốn đi, lại bị Tổ An gọi về:
- Chậm đã!
- Trưởng thôn chết như thế nào?
Tổ An hỏi.
- Hồi bẩm ngự sử đại nhân, thân thể của trưởng thôn vốn đã không tốt, lại bị kinh hãi, vừa rồi khi thẩm vấn có thể là hơi dùng hình một chút, nhưng thật sự không tính là nặng, người khác rõ ràng đều không sao, kết quả hắn lại đột nhiên chết bất đắc kỳ tử.
Binh lính đó lau mồ hôi lạnh, vội vàng đáp.
Tổ An nghĩ đến bộ dạng của trưởng thôn lúc trước, tuổi không nhỏ, thân thể quả thật không tốt lắm, vừa rồi lại bởi vì chuyện khắc chữ mà sợ tới hôn mê bất tỉnh, chết khi thẩm vấn cũng không tính là bất ngờ, không thể hoàn toàn trách những binh lính này.
- Được rồi, bắt con của hắn lại, trước tiên cứ nhốt lại đã, đợi lát nữa ta sẽ xử trí.
- Vâng.
Binh lính đó vội vàng rời đi, rất nhanh một đám binh lính bao vây Trần Vĩ, tuy hắn dũng mãnh, nhưng cũng song quyền nan địch tứ thủ, rất nhanh liền bị xích trói lại, khống chế nhốt trong mật thất.
- Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn giết bọn họ sao?
Đợi người khác đi rồi, Kiều Tuyết Doanh vội vàng hỏi Tổ An.
Tổ An nhìn vào mắt nàng ta:
- Ngươi thật sự muốn cứu bọn họ à?
Kiều Tuyết Doanh vội vàng gật đầu không ngừng.
Tổ An trầm giọng nói:
- Nếu ngươi từ nay về sau đều gọi ta là hảo ca ca, ta có thể cân nhắc tới giúp ngươi cứu bọn họ.
- Ta...
Mặt Kiều Tuyết Doanh nóng lên, lần trước là vì cho rằng sắp chết, vì không muốn làm quỷ hồ đồ mới gọi, dưới tình huống bình thường nàng có thế nào cũng không gọi ra miệng được.
Tổ An thở dài một hơi:
- Xem ra cái gọi là thiện lương của ngươi cũng chỉ là giả nhân giả nghĩa mà thôi, vì cứu nhiều người như vậy, thậm chí ngay cả hảo ca ca cũng tiếc không gọi.
Kiều Tuyết Doanh thở phì phì nói:
- Đây là ngươi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Tổ An nhún vai:
- Ta cũng không phải đại thiện nhân làm chuyện tốt không lưu danh, không thừa cơ kiếm chút lợi ích thì việc gì phải phí sức giúp một số người không quen biết.
Kiều Tuyết Doanh cắn chặt răng, mặt lộ vẻ giãy giụa:
- Ta gọi rồi ngươi thật sự sẽ cứu bọn họ chứ?
- Không phải gọi một lần, mà là sau này phải gọi suốt.
Tổ An sửa đúng.
- Đương nhiên ta cũng chỉ là tận lực mà làm thôi, chưa chắc đã thật sự có thể thành công cứu được bọn họ.
- Ngươi không đảm bảo thành công, ta còn phải một mực gọi ngươi... Gọi ngươi là gì đó sao?
Kiều Tuyết Doanh đương nhiên không làm.
- Nếu không cứu thành công, sau này tất nhiên không cần gọi, nhưng lúc ban đầu thì thế nào cũng phải gọi.
Tổ An cười tủm tỉm nhìn nàng ta.
- Được rồi, hy vọng ngươi đã nói thì giữ lời.
Kiều Tuyết Doanh mấp máy môi, sắc mặt hết xanh lại đỏ, một lúc sau mới nhỏ giọng nói.
- Hảo... Hảo ca ca.
Tổ An dí lỗ tai tới trước mặt nàng ta:
- Ngươi gọi gì? Thanh âm quá nhỏ, nghe không rõ.
- Ngươi đừng quá đáng!
Kiều Tuyết Doanh oán hận lườm hắn một cái.
Đến từ Kiều Tuyết Doanh, điểm nộ khí +33!
- Người quả thật là nói rất nhỏ mà.
Tổ An thầm kêu đáng tiếc, cô nàng này trước kia giống như thùng hỏa dược chạm cái là nổ, kết quả hiện tại chỉ cống hiến ra chút điểm nộ khí ít tới đáng thương như vậy, đúng là bực mình.
- Nếu ngươi dám lừa ta, ngươi nhất định phải chết!
Kiều Tuyết Doanh rơi vào đường cùng, chỉ có thể đỏ mặt lại hô một tiếng.
- Hảo ca ca.
Tổ An cười ha ha:
- Hảo muội muội, thế mới ngoan chứ.
Nói xong lập tức đi tới chỗ giam giữ Trần Vĩ.
Kiều Tuyết Doanh đứng đờ tại chỗ, theo bản năng sờ sờ hai má, cảm thấy rất nóng, thầm nghĩ mình đúng là điên rồi.
Lúc Tổ An đứng một lúc ngoài phòng giam giữ Trần Vĩ, hắn đã đáp ứng cứu người đương nhiên không thể là vì muốn người ta gọi hắn là hảo ca ca, chủ yếu vẫn là một người từ xã hội văn minh đi tới, hắn không làm ra được loại chuyện vì tư dục bản thân mà khiến hơn trăm người vô tội toi mạng này.
Tuy trên lý thuyết những người này chắc là hư ảnh bí cảnh làm ra, nhưng tự mình tiếp xúc thật sự là quá chân thật, không khác gì người thật, hắn không dám cược, không muốn lưu lại bất kỳ ám ảnh tâm lý nào.
Lúc ban đầu nhìn thấy chữ trên thiên thạch, hắn đã suy nghĩ phương pháp giải quyết khác, cho nên cho dù Kiều Tuyết Doanh không gọi hắn là hảo ca ca, hắn cũng sẽ thử cứu người.
Nếu để Kiều Tuyết Doanh biết chuyện này, điểm nộ khí thu thập được chắc sẽ bùng nổ?
Tổ An không phải không có suy đoán thú vị, có điều cuối cùng vẫn nhịn xuống xung động muốn nói với nàng, so với mấy ngàn điểm nộ khí đó, dường như sau này nghe một tiểu nha đầu xinh đẹp gọi mình là hảo ca ca vẫn có lời hơn.