Chương 372: Nữ nhân trong thủy tinh quan
Ngay sau đó Tổ An liền cảm thấy cảnh sắc trước mắt xuất hiện vặn vẹo, sau đó một cảm giác không trọng lực quen thuộc truyền đến, đợi phục hồi tinh thần, hai người đã xuất hiện trong địa cung quen thuộc.
- Sao trên người các ngươi một chút thương tích cũng không có. Đã vậy còn phá giải Thiên chi phong ấn dễ dàng như thế!
Bên tai vang lên thanh âm vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng của Mị Ly, hiển nhiên nàng vốn cũng không hy vọng bọn họ thật sự phá giải được tam đại phong ấn khó như lên trời đó.
Dễ dàng á?
Tổ An nhớ lại quá trình phá giải Thiên chi phong ấn, so với hai quan trước đích xác không tính là khó, một cửa này không phải khảo nghiệm tu vi chiến đấu, mà là khảo nghiệm sức phán đoán và... Vận khí.
Nếu không phải hắn lòng mang thiện lương quyết định cứu người của Trần gia, lại thêm biết trước hướng đi lịch sử, biết Trần Thắng là không thể chết được, nếu không tuyệt không thể đẩy ra sương mù trùng trùng tìm thấy sinh cơ duy nhất.
Đổi lại là người không biết đoạn lịch sử này, thậm chí là một người xuyên qua khác, cho dù tu vi có cao tới đâu, đi vào cũng tuyệt đối là thập tử vô sinh.
Khi hắn đang ngây ra, pháp trận phong ấn trên mặt đất mở rộng, để lộ ra một cửa động đen xì.
Tổ An trầm giọng hỏi:
- Ba đạo phong ấn đã phá, có phải ngươi có thể ra rồi không?
Thanh âm của Mị Ly truyền đến:
- Quan tài của ta ở tầng tiếp theo, ngươi giúp ta lấy kiếm cắm trên quan tài xuống là được.
Tổ An đang muốn nhảy xuống, Kiều Tuyết Doanh lại kéo tay hắn, cẩn thận nói:
- Cẩn thận có lừa gạt.
Tổ An ừ một tiếng:
- Hay là ngươi chờ ta ở đây đi, đợi lát nữa nếu thấy tình thế không đúng, lập tức dẫn tướng quân giáp đen đó tới đây, để bọn họ chó cắn chó... Ặc không đúng, nếu thực sự xảy ra chuyện gì, với tu vi của nàng thì ngươi khẳng định là không thể chạy thoát, như vậy đi, ngươi trực tiếp quay về bên cạnh Sơ Nhan, một là bảo hộ nàng kéo dài một chút thời gian; hai là nếu đợi trong thời gian một nén hương mà ta vẫn chưa trở về, ngươi hãy thông tri cho tướng quân giáp đen đó chuyện phía dưới.
Trên mặt Kiều Tuyết Doanh lộ vẻ do dự:
- Không, ta đi xuống cùng ngươi, có chuyện gì cũng tiện chiếu cố cho nhau.
- Không được, cho dù ngươi xuống cũng tuyệt đối không phải là đối thủ, chúng ta tuyệt đối không thể đặt trứng chim trong cùng một rổ.
Tổ An lắc đầu.
Kiều Tuyết Doanh trầm mặc, nàng cũng biết mình ngay cả Chương Hàm lúc trước cũng không đánh lại, càng đừng nói tới Mị Ly ở bên trong, đi xuống hơn phân nửa cũng là tặng mạng, còn không bằng ở lại bên trên tiếp ứng:
- Được rồi, ngươi cẩn thận.
Tổ An gật đầu, rụt rè nhảy xuống tầng phía dưới, không gian của tầng này không lớn, chính giữa có một thủy tinh quan lấp lánh quang mang mỏng manh.
Hắn đang muốn đi qua, bỗng nhiên bên tai truyền đến một thanh âm lạnh lùng:
- Vừa rồi ngươi nói để ai chó cắn chó?
- A, ngươi nghe thấy à.
Mặt Tổ An nóng lên, dẫu sao ở sau lưng nói xấu người ta, bị vạch trần vẫn rất xấu hổ.
Mị Ly thở dài một hơi:
- Người già rồi lỗ tai linh mẫn hơn lúc trẻ tuổi, nói tốt thì ta chưa chắc đã nghe thấy, nhưng nói xấu thì không biết vì sao, ta lại lúc nào cũng có thể nghe thấy.
Vẻ mặt Tổ An rất nhanh lại khôi phục bình thường, lập tức trả lời:
- Nương nương quả nhiên là thần công cái thế, vãn bối kính ngưỡng ngài giống như nước sông liên miên không dứt, lại như Hoàng Hà tràn đê không thể vãn hồi.
Mị Ly:
- ...
Trong Không gian rất nhanh vang lên một tiếng hừ nhẹ:
- Ngươi mồm mép láu lỉnh, khiến ta nghĩ tới Triệu Cao năm đó, ta rất không thích.
Lần này tới lượt Tổ An nghẹn lời, ngàn vạn lần không ngờ đối phương lại so sánh mình với Triệu Cao, mấu chốt là Triệu Cao là hoạn quan!
Nghĩ đến bệnh không tiện nói ra trên người mình, trong nhất thời hắn cũng có chút mất tự nhiên, mẹ nhà nó, cho dù không phải Thủy Hoàng đế chuyển thế, cũng đừng biến thành Triệu Cao chuyển thế.
- Được rồi, mau giúp ta lấy thanh kiếm xuống, chính là thanh treo trong không trung đó.
Thanh âm của Mị Ly lại vang lên,
- Thanh kiếm này là nguồn gốc năng lượng của Trấn Hồn Đại Ấn, nếu đổi lại là người khác, còn chưa tiếp cận đã bị kiếm khí này xuyên tim mà chết; nhưng vừa rồi ngươi phá Trấn Hồn Đại Trận, sớm đã có được sự tán thành của nó, ngươi đi rút kiếm sẽ không có bất kỳ nguy hiểm gì cả.
- Ta đọc sách ít, ngươi đừng lừa ta.
Nghe thấy nàng hình dung thanh kiếm này lợi hại như vậy, Tổ An trong nhất thời có chút chùn tay.
- Hừ, ta lừa ngươi thì được gì, ta cũng muốn ra sớm một chút, ngươi nhanh lên, bên Chương Hàm đã trấn áp quân đoàn vong linh rồi, rất nhanh sẽ quay về chỗ thê tử của ngươi để thi triển huyết tế.
Tiếng cười lạnh của Mị Ly vang lên.
Nghĩ đến bộ dạng để mặc người ta dày xéo của Sở Sơ Nhan trên tế đàn, Tổ An cắn chặt răng, gắng gượng đi đếnbên thủy tinh quan.
Hắn chú ý thấy bên trên thủy tinh quan có chín sợi dây dài không biết là từ kim loại gì luyện thành, giống như cách không quấn lấy thủy tinh quan, ngoài ra ở chính giữa chín sợi dây có một thanh trường kiếm tạo hình phong cách cổ xưa treo ở đó, mũi kiếm nhắm xuống thủy tinh quan phía dưới.
Chưa tới gần đã cảm thấy một cỗ uy áp cường đại ập vào mặt, khiến người ta sinh ra một loại xung động muốn quỳ bái.
Tổ An cắn chặt khớp hàm, cố nén xung động muốn quỳ xuống, đùa gì thế, thân là một người xuyên qua thiết cốt boong boong, không quỳ trời không quỳ đất, cớ sao lại quỳ trước một thanh kiếm rách như vậy!
Tiên chi đỉnh, ngạo thế gian, có bàn phím chính là có trời, thiên hạ kiện tiên ba trăm vạn, gặp ta cũng phải phục tùng, ta là Kiện Đế, tất nhiên có thể trấn áp tất cả kẻ địch thế gian!