Chương 374: Kiếm quyết mây bay, chư hầu tẫn tây lai!
Mũi thẳng vẽ ra một độ cong hoàn mỹ, môi hồng phấn giống như lấp lánh ánh sáng mê người, cái cằm tinh xảo mượt mà, cổ thon dài trắng ngần, khiến khuôn mặt minh diễm động lòng người này có thêm một loại dụ hoặc quyến rũ khiến người ta khó có thể kìm chế.
Tuy cung trang màu đen nàng mặc lúc trước chưa từng nhìn thấy, nhưng phản ứng đầu tiên của hắn chính là phượng bào của hoàng hậu, tính chất tơ lụa màu đen, bên trên dùng tơ vàng thêu một số đồ án thụy thú, mỗi một đường kim sợi chỉ đều có thể nhìn ra được vẻ quý báu, cao nhã, cũng có một loại khí thế khó hiểu.
Một thân quần áo này không tính là vừa người, thậm chí còn có chút rộng thùng thình, nhưng vẫn lờ mờ khiến thân hình cao gầy thon dài của nàng trở nên cong cong, có thể thấy được thân thể mềm mại dưới lớp quần áo là động lòng người cỡ nào.
Quần áo của nàng khoác rất kín, trừ đầu ra chỉ lộ một đôi tay và mắt cá chân trắng nõn nhẵn nhụi, khiến người ta chú ý hơn là trên cổ tay và mắt cá chân đều có một cái khóa tròn màu đỏ.
Vốn tưởng rằng là xác ướp hoặc là lão bà bà da bọc xương, cho dù lui một vạn bước mà nói vẫn còn hình người, phần lớn cũng là loại bác gái trung niên, dẫu sao nàng chính là mẫu thân của Phù Tô, khi Phù Tô chết cũng đã trưởng thành rồi!
Như vậy mà quy đổi, năm đó khi nàng bị phế cũng phải khoảng ba bốn mươi tuổi, càng đừng nói lại bị phong ấn ở đây mấy ngàn năm.
Kết quả hiện tại nhìn một cái, trên người nàng không thấy một chút dấu vết của bác gái nào, nhiều nhất chỉ tính là một ngự tỷ thanh xuân, thậm chí còn lờ mờ có thể từ trên người nàng nhìn thấy dấu vết thiếu nữ ngày xưa.
Nhìn không khỏi quá trẻ rồi, mấu chốt là còn đẹp tới vô lý!
- Nhìn đủ chưa?
Nữ nhân nằm trong thủy tinh quan bỗng nhiên mở mắt ra, lạnh lùng nhìn hắn.
Trong lòng Tổ An run lên, nếu nói lúc trước khi nàng nhắm mắt nhìn thì chính là quyến rũ động lòng người, khiến người ta tâm sinh thương xót, nhưng nàng vừa mở mắt, khí thế cả người lập tức liền thay đổi, trong mắt xếch lộ ra một loại uy nghiêm khó hiểu, khí chất cả người biến thành cao không thể với, giống như mình là thảo dân chỉ xứng nằm dưới chân nàng mà quỳ bái.
- Ngươi dễ nhìn như vậy, đương nhiên là ngắm mãi không đủ rồi.
Tổ An một tay chống má, cả người dựa vào trên thủy tinh quan, cười hì hì nhìn nàng ta.
Hắn rất không thích loại cảm giác nhìn xuống con kiến vừa rồi của đối phương, thầm nghĩ cho dù ngươi là hoàng hậu, Đại Tần quốc cũng đã sớm bị diệt vong, ở đây tinh vi cái gì.
Mị Ly:
- ...
Trong lòng nàng cũng có chút bất ngờ, nam nhân nhìn thấy nàng trừ Doanh Chính ra, có ai mà không phải kinh sợ, thở mạnh cũng không dám?
Người còn có thể cười đùa cợt nhả và trêu đùa mình như hắn đúng là dị đoan.
- Đừng nhiều lời nữa, lấy ra hiệp ước để ta đóng dấu.
Mị Ly thầm nghĩ chờ được tự do rồi mới thu thập tên gia hỏa này.
- Ờ.
Tổ An cũng lo cho an nguy của Sở Sơ Nhan, không dám chậm trễ nữa, đẩy nắp thủy tinh quan, chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí thấm vào cốt tủy ập tới, khiến hắn không kìm lòng được mà rùng mình một cái.
- Lạnh như thế này mà ngươi nằm ở đây mấy ngàn năm, chắc vất vả lắm nhỉ?
Tổ An xoa xoa vai, không nhịn được nói.
- Vất vả...
Trong mắt Mị Ly bỗng nhiên có thêm một chút ngỡ ngàng, thời gian trôi qua quá lâu rồi, bản thân nàng cũng đã quên những cảm xúc này, hiện giờ lại được một tiểu tử hậu sinh quan tâm, khiến trong lòng nàng cũng cảm thấy rối ren.
Có điều nàng không thể hiện ra, mà là lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi muốn biết thì có thể tự mình nằm xuống thử xem.
- Ta thật sự có thể nằm xuống sao? Ta thấy không gian của thủy tinh quan này cũng không lớn, sợ rằng không đủ cho hai người nằm, nếu ta nằm xuống có lẽ phải đè lên ngươi, ngươi thật sự không ngại chứ?
Tổ An kinh hỉ hỏi.
Mị Ly:
- ...
Đến từ Mị Ly, điểm nộ khí +444!
Nàng không biết não người này vì sao lại mới lạ như vậy, không ngờ dám đùa giỡn mình.
- Ngươi biết dám đùa giỡn ta sẽ có hậu quả gì không?
Thanh âm của Mị Ly lạnh lùng, trong ánh mắt có thêm một chút tàn khốc.
- Đây là phản ứng bình thường khi nhìn thấy người đẹp, ai bảo ngươi dễ nhìn như vậy.
Tổ An cười bảo.
- Hơn nữa, ngươi còn giết được ta chắc?
- Muốn chết cũng không dễ dàng như vậy đâu, trước tiên ta sẽ móc mắt ngươi ra, cắt đầu lưỡi của ngươi.
Trong thanh âm của Mị Ly mang theo một chút sát khí.
- Nhưng không phải ngươi sắp ký kết hiệp ước với ta ư, đến lúc đó sẽ không thể thương tổn tới ta nữa.
Tổ An không chút bận tâm.
Mị Ly ngẩn ra:
- Ngươi chính là ỷ vào hiệp ước này cho nên mới không kiêng nể gì như vậy à?
Tổ An gật đầu:
- Đúng vậy, ta muốn thử một chút xem hiệp ước này của ngươi có đáng tin không, nếu ta tùy tiện nói vài câu mà ngươi cũng kêu đánh kêu giết với ta, sau này cứu ngươi rồi chẳng phải là không có một chút bảo đảm nào à?
Mị Ly:
- ...
Người này đúng là thiên tài logic, khiến nàng trong nhất thời không tìm thấy lời gì để phản bác.
Một lúc sau mới tức giận hừ một tiếng:
- Lười chẳng muốn lắm lời với ngươi, mau đưa đây cho ta đóng dấu tay.
Tổ An ờ một tiếng, đưa hiệp ước đã viết xong tới trước mặt nàng, chỉ có điều nàng vẫn không nhúc nhích, mắt to lườm mắt nhỏ với hắn.
- Ngươi không thể động đậy à?
- Lắm lời!
An ngượng ngùng cười:
- Vậy ta giúp ngươi một chút.
Tiếp theo cầm tay nàng dí lên vết máu trên người mình, có điều vừa tiếp xúc với tay nàng, liền cảm thấy một cỗ khí lạnh kinh người truyền đến, đó là một loại băng hàn thấm vào cốt tủy.
- Ngươi là người hay quỷ?