Chương 375: Kiếm quyết mây bay, chư hầu tẫn tây lai! (2)
Tổ An nuốt nuốt nước miếng, không nhịn được hỏi.
- Ngươi cảm thấy sao?
Mị Ly tựa cười mà như không phải cười nhìn hắn.
Trải qua cảm giác lạnh thấu xương lúc ban đầu, Tổ An dần dần cảm thấy trên tay nàng truyền đến độ co dãn kinh người, sau khi bóp mấy cái thì bỗng nhiên ánh mắt dừng lại ở trước ngực nàng ta:
- Có phải hay không thì phải thử mới biết được.
Có điều cuối cùng vẫn đầu hàng trước ánh mắt giết người của đối phương, Tổ An vừa rụt tay vừa phẫn nộ đáp:
- Ai bảo ta hỏi ngươi ngươi lại không nói.
Cầm lấy tay nàngta dính chút máu, sau đó ấn lên hiệp ước.
Mị Ly vốn đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên thân thể run lên, ánh mắt rơi xuống vết máu trên người hắn, biểu cảm như hiểu ra gì đó.
Tổ An lại không có chú ý thấy, mà là thở phào nhẹ nhõm cất khế ước vào trong lòng, lại ngẩng đầu nhìn lên trên:
- Lấy thanh kiếm đó xuống là được à?
- Không sai, khi ngươi lấy phải cẩn thận một chút, đừng không cẩn thận mà đánh rơi, ta không muốn bị đâm chết trong một bước cuối cùng.
Mị Ly đáp.
Tổ An có chút kỳ quái:
- Thanh kiếm này đã có thể giết chết ngươi, vì sao năm đó Doanh Chính không trực tiếp giết ngươi, mà phải phong ấn phiền phức như vậy?
Mị Ly hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi hỏi nhiều quá, ngươi còn chậm trễ, chỉ sợ cũng thê tử của ngươi sẽ chết tới không thể chết thêm được nữa.
Nghĩ đến Sở Sơ Nhan, Tổ An giật thót, quả nhiên không dám chậm trễ, mũi chân điểm một cái nhảy đến trong không trung, một tay nắm lấy xích sắt, một tay chậm rãi chộp tới chuôi kiếm của Thái A Kiếm.
Khi tay hắn tiếp xúc với chuôi kiếm, bỗng nhiên cả người chấn động, trước mắt hiện lên một chút mê mang, đợi hắn tỉnh táo lại, phát hiện mình đã không còn ở trong địa cung lúc trước, mà là ở trong một cung điện tráng lệ.
Hắn không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả sự rộng lớn của cung điện trước mắt, trong nháy mắt đó chỉ khiến hắn cảm nhận được mình vô cùng nhỏ bé.
- Ngươi tới đây.
Đúng lúc này, một thanh âm uy nghiêm vang lên.
Hắn ngẩng đầu nhìn một cái, phát hiện ở phương hướng thượng thủ của đại điện có một long ỷ rộng rãi, một nam tử áo đen đang ngồi ở đó, lưng ưỡn thẳng, tư thế ngồi khác với người thường, giống như dã thủ chọn người mà cắn, đồng thời lại có một loại khí phách nuốt chửng thiên hạ.
Tổ An thấy mà bội phục không thôi, thầm nghĩ nhìn khí chất này của người ta, chỉ ngồi ở đó một cách vô cùng đơn giản cũng tràn đầy cảm giác bức bách, nếu có thể học được một nửa, không đúng, học được một chút da lông cũng được, đi trên đường cũng sẽ khiến cả con phố sạch bóng người.
- Ngươi là ai?
Tổ An híp mắt lại, dung mạo của đối phương ở trong một đoàn sương mù, căn bản không nhìn rõ, có điều lúc này hắn bỗng nhiên chú ý thấy trên áo đen của đối phương dùng kim tuyến thêu ngũ trảo kim long, bỗng nhiên trong lòng khẽ động.
- Ngươi là Tần Thủy Hoàng?
- Ta là ai không quan trọng.
Nam tử mặc long bào không trả lời.
- Quan trọng là ngươi đã đến rồi.
Tổ An nuốt nuốt nước miếng, xong rồi, chắc hắn biết là ta chuẩn bị cứu hoàng hậu của hắn, đợi đã, vừa rồi ta hình như còn đùa giỡn Mị Ly, chẳng phải là bị hắn nhìn thấy à, chết chắc rồi chết chắc rồi.
Nam tử mặc long bào chậm rãi đứng lên, Tổ An sợ tới mức vội vàng lùi lại mấy bước, chỉ tiếc cung điện này rất lớn, hắn quan sát chung quanh một phen, căn bản không tìm thấy bất kỳ cửa ra nào.
- Ngươi không cần sợ, ta sẽ không giết ngươi.
Giống như là nhìn thấu sự quẫn bách của hắn, nam tử mặc long bào mở miệng nói.
- Có thể phá giải ba đạo phong ấn thiên địa nhân, chứng minh ngươi cơ trí hơn người, đồng thời phúc trạch thâm hậu, cho nên làm nhiệm vụ này rất tốt.
Tổ An nuốt nuốt nước miếng, vội vàng nói:
- Vãn bối tài sơ học thiển, thật sự không đảm đương nổi kỳ vọng của tiền bối, không bằng tiền bối tìm người khác nhé!
Đối phương nói trịnh trọng như vậy, vậy nhiệm vụ đó nhất định rất gian nan, nói không chừng lại là chuyện cửu tử nhất sinh gì đó, hắn cũng không dám mạo hiểm nữa.
- Có thể.
Nam tử mặc long bào chậm rãi nói.
Tổ An sửng sốt, không ngờ hắn lại dễ nói chuyện như vậy, vội vàng nói:
- Một khi đã như vậy, vãn bối cáo từ.
Nói xong xoay người muốn đi.
Đúng lúc này, một tiếng rồng ngâm trong trẻo vang lên, chỉ thấy nam tử mặc long bào rút bội kiếm bên hông ra, trong nháy mắt đó trước mặt Tổ An dâng lên một mảng mây trôi quay cuồng, bên trong lờ mờ còn có thể nhìn thấy thiên quân vạn mã đang lẳng lặng nhìn hắn.
Huy kiếm quyết phù vân, chư hầu tẫn tây lai!
Không biết vì sao, trong đầu Tổ An hiện ra câu thơ này.
Lúc này thanh âm lạnh lùng uy nghiêm của nam tử mặc long bào vang lên:
- Trong thiên hạ không ai có thể cự tuyệt ta, kết cục cự tuyệt chỉ có một, chết!
Tổ An vội vàng nói:
- Vừa rồi nói đùa ngài thôi, dạng nhiệm vụ gì tiền bối cứ nói, cho dù ta phải lên núi đao xuống biển lửa, cũng tuyệt không nhíu mày, nhất định hoàn thành nhiệm vụ.
Bỗng nhiên một thứ đen tuyền bay tới, hắn theo bản năng đỡ lấy, lúc này mới phát hiện trong tay đang cầm một thanh bảo kiếm, khi lại ngẩng đầu, phát hiện trong tay nam tử mặc long bào đã trống trơn, chính là bội kiếm vừa rồi ở trong tay hắn.
Nhìn kỹ, thanh kiếm này không ngờ chính là thanh Thái A Kiếm lúc trước!
- Cầm Thái A, tìm tới Tây Khuyển Khâu, sau đó ngươi tự nhiên sẽ biết phải làm gì.
Nam tử mặc long bào chậm rãi nói.
- Tây Khuyển Khâu?
Kiếp trước thân là một anh hùng bàn phím lăn lộn trên nhiều diễn đàn, Tổ An cũng có chút ấn tượng đối với cái tên này, hình như là tổ địa điềm lành của người Tần.
Hắn cũng bực lắm, đối phương bảo hắn tới Tây Khuyển Khâu, lại không nói với hắn là vì sao, có phải tất cả đại lão đều thích chơi loại lộ số thần bí này không?