Chương 389: Chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại (2)
Bỗng nhiên trong lòng Tổ An khẽ động, ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, phát hiện Mị Ly đang đứng đó.
Hắn không khỏi hoảng sợ, vội vàng kéo quần áo che lên người hai người:
- Hoàng hậu tỷ tỷ, ngài làm gì thế? Tuy ta không quá để ý, nhưng Sơ Nhan nàng dễ thẹn...
- Yên tâm đi, nàng không nhìn thấy đâu.
Mị Ly nói.
Tổ An sửng sốt, cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện ánh mắt Sở Sơ Nhan có chút ngỡ ngàng, không khỏi kinh hãi:
- Nàng làm sao vậy?
- Không sao, chỉ là ta có lời muốn nói với ngươi thôi.
Mị Ly đáp.
Tổ An xấu hổ:
- Có thể đợi lúc khác rồi nói không, với tình cảnh hiện tại không phải là mạo phạm đến nương nương à?
Mị Ly trực tiếp phớt lờ lời nói của hắn, thản nhiên nói:
- Ta tới đây chính là để cáo biệt ngươi.
- Cáo biệt? Ngươi muốn đi à?
Tổ An vội vàng hỏi.
- Ngươi giải trừ phong ấn cứu ta ra, ta cũng dựa theo ước định giúp ngươi cứu tiểu thê tử của ngươi, chuyện đã xong xuôi, ta đương nhiên phải đi.
Mị Ly chậm rãi đáp.
- Nhưng ngươi cứ như vậy mà đi, ta cảm thấy không nỡ.
Tổ An không nhịn được cảm thán nói, không biết vì sao, tâm tình vốn rất vui sướng bỗng nhiên có chút một chút trống rỗng.
Chẳng lẽ đoạn thời gian ở chung này mọi người đã kết thành tình bạn thâm hậu ư?
Phì, còn không phải là nhìn thấy Hoàng hậu nương nương người ta xinh đẹp à.
Nhìn nhìn Sở Sơ Nhan, Tổ An cũng có chút khinh thường bản thân, không ngờ ở tình cảnh này còn có những ý nghĩ loạn thất bát tao như vậy.
Tra nam!
- Ngươi luyến tiếc ta à?
Mị Ly lộ ra biểu cảm tựa cười mà như không phải cười.
- Có lẽ không bao lâu nữa chúng ta sẽ gặp lại.
Tổ An thở dài một hơi:
- Ngài là thần nhân cao cao tại thượng, vi cao, thân phận cũng cao... tuy Đại Tần đã vong, nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, sao chúng ta còn có thể có cùng tiếp xúc.
- Lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa.. Sao ta nghe lời này lại thấy không được tự nhiên?
Mị Ly hừ một tiếng.
- Ngươi đừng vội cảm thán, có lẽ lần sau khi thấy ta, ngươi sẽ cảm thấy thà vĩnh viễn không gặp lại ta thì hơn.
- Sao lại thế, hoàng hậu tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, ai không muốn gặp ngươi, trừ khi hắn không phải là nam nhân!
Tổ An nói như chém đinh chặt sắt.
Mị Ly phá lệ cất lên một chuỗi tiếng cười như chuông bạc:
- Hy vọng ngươi nhớ kỹ lời nói hiện tại.
Vừa dứt lời, cả người đã biến mất không thấy đâu.
Tổ An buồn bã mất mát, có điều rất nhanh liền phục hồi tinh thần, tiếp tục vận lên Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh chữa thương cho Sở Sơ Nhan.
Lại nói thân hình của Mị Ly xuất hiện bên ngoài tấm màn lúc trước nàng dùng nguyên khí dựng ra, nâng hai tay, lòng bàn tay trái cũng xuất hiện một giọt lệ màu đỏ, phía cuối giọt lệ kéo dài ra một sợi tơ hồng, một mực lan khắp cánh tay nàng, phía sau thì không nhìn thấy nữa.
Nhưng chính nàng biết, hai sợi tơ hồng ở tay phải đã sớm lan ra tứ chi bách hài của nàng, hiện tại toàn thân chắc đều là loại tơ hồng này, cách tâm khẩu cũng chỉ còn một bước.
- Xem ra Chương Hàm không vọng ngôn, 'Tương Phi Hồng Lệ' quả nhiên ngay cả địa tiên cũng có thể độc chết.
Trong ánh mắt Mị Ly lên một chút hận ý.
- Doanh Chínhà Doanh Chính, không ngờ ngươi ngay cả chết cũng không bỏ qua cho ta!
Qua một lúc, trên mặt Mị Ly hiện lên một chút giãy giụa:
- Chuyện đã tới nước này, cũng chỉ có thể như vậy thôi.
Chỉ thấy mắt nàng bỗng nhiên xuất hiện một vòng xoáy màu đen, ngay sau đó một đạo hư ảnh trong suốt từ trong thân thể bay ra, nếu bên cạnh có người thấy, sẽ phát hiện hư ảnh này có bộ dạng giống hệt với Mị Ly.
Đạo hư ảnh đó bay đến trong không trung, quay đầu ngơ ngẩn nhìn thân thể trên mặt đất.
Nàng cả người nàng bỗng nhiên phủ đầy tơ hồng, ngay sau đó, toàn bộ thân thể hóa thành vô số điểm nhỏ, một cỗ âm phong thổi qua, triệt để biến mất.
Thấy một màn này, đạo hư ảnh đó thở dài một hơi:
- Doanh Chính à Doanh Chính, ta kiên trì mấy ngàn năm, không ngờ vừa thoát vây đã lại trúng phải hậu chiêu của ngươi, có điều ngươi cho rằng như vậy thì có thể giết chết được ta sao?
Chỉ thấy hư ảnh của nàng vươn tay ra búng một cái, ném một cái mũ giáp sang bên, sau đó thân hình lóe lên, dùng tốc độ cực nhanh xuyên qua tấm màn nguyên khí, sau đó nháy mắt liền chui vào trong thân thể của Sở Sơ Nhan trên thạch đài.
Hai mắt vốn có chút mê mang của Sở Sơ Nhan lúc này cũng xuất hiện một vòng xoáy màu đen giống hệt vừa rồi.
Chỉ có điều Tổ An vừa hay bị thanh âm phía sau hấp dẫn, vừa quay đầu lại nhìn, cho nên không phát hiện một màn này.
Đợi khi hắn quay đầu lại, mắt Sở Sơ Nhan đã khôi phục bình thường.
Thấy giai nhân ngơ ngẩn nhìn mình, Tổ An ôn nhu lau mồ hôi ở tóc mai cho nàng, ôn nhu nói:
- Ta còn tưởng rằng là Mị Ly trở lại, khiến ta giật cả mình.
"Sở Sơ Nhan" lạnh lùng nhìn hắn:
- Ngươi ghét nàng trở về như vậy à? Vừa rồi ngươi không phải nói như vậy mà.
Tổ An lắc đầu:
- Không phải ghét, chỉ là thực lực của nàng quá mạnh, hơn nữa bị phong ấn mấy ngàn năm, cũng không biết là người hay quỷ, luôn khiến người ta cảm thấy rất áp lực.
"Sở Sơ Nhan" chậm rãi giơ tay lên quàng qua lưng hắn, móng tay dần dần dài ra, dừng lại ở vị trí hậu tâm của hắn:
- Ngươi cảm thấy nàng là người hay là quỷ?
- Có thể là quỷ, người chắc không sống được lâu như vậy.
Tổ An nghĩ nghĩ một chút rồi nói.
- Thật không?
"Sở Sơ Nhan" từ chối cho ý kiến, móng tay nhọn đang muốn đâm xuống.
- Có điều nàng vẫn rất đáng thương, một người bị phong ấn trong địa cung cô tịch lạnh lẽo này mấy ngàn năm, bình thường ngay cả người nói chuyện cũng không có.
Tổ An lại bỗng nhiên nói.