Chương 394: Tinh linh hệ mộc
Cho nên bất kể lúc này Phú Bà Khoái Nhạc Cầu rốt cuộc là dùng Mị Ly làm tiêu chuẩn, hay là lấy Sở Sơ Nhan làm tiêu chuẩn, đều là phú bà giàu hơn hắn, thành công kích phát công năng khóa máu.
Mị Ly hoảng hốt, thầm nghĩ chẳng lẽ mình thật sự bởi vì động tình, vừa rồi xuống tay mới theo bản năng giảm bớt mấy phần lực đạo à.
Sao có thể như vậy được!
Nghĩ đến mình không ngờ lại động tình với loại con kiến này, Mị Ly liền cảm thấy mình sắp điên rồi.
Tổ An thì nhân lúc nàng đang hoài nghi nhân sinh, cấp tốc vận chuyển Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh tu bổ thương thế trên người, không thể không nói, thân thể trải qua sự thối luyện của Hồng mông chi khí mạnh hơn lúc trước rất nhiều.
Trước kia nếu phải chịu một kiếm uy lực lớn như vậy, sợ rằng ngực đã bị kiếm khí vô cùng sắc bén đánh nổ ra một lỗ thủng lớn, hơn phân nửa nội tạng trong ngực cũng sẽ bị khuấy thành bọt thịt.
Nhưng hiện giờ trên ngực chỉ có một vết thương không lớn không nhỏ, tuy trong cơ thể bị kiếm khí khuấy cho rối tinh rối mù, nhưng những tổ chức cơ nhục này đang sửa chữa phục hồi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Vất vả lắm mới rút được trường kiếm ra khỏi ngực, nghe thấy thanh âm chói tai trường kiếm ma sát với xương sườn, Tổ An có chút hoảng hốt, nếu là mình kiếp trước, chỉ nghe thấy thanh âm này thôi chắc cũng sợ tới hôn mê rồi.
Hắn thậm chí sinh ra một chút nghi vấn, trên thanh bội kiếm này của Sở Sơ Nhan liệu có bệnh độc uốn ván không? Có điều với thể chất hiện giờ của hắn, chắc không sợ những bệnh độc này.
- Các ngươi... Đang làm gì thế?
Lúc này cách đó không xa bỗng nhiên vang lên thanh âm kinh ngạc của Kiều Tuyết Doanh, hiển nhiên nàng ở cửa nghe thấy động tĩnh bên trong cho nên vào xem tình huống.
Có điều một màn trước mắt khiến cho nàng giật nảy mình, Tổ An một thân máu me từ trên tường rơi xuống, vừa rồi nàng dường như còn mơ hồ nhìn thấy hắn rút một thanh kiếm từ trước ngực ra?
Thanh kiếm đó chính là Tuyết Hoa Thần Kiếm của Sở Sơ Nhan, nàng ở bên cạnh đối phương nhiều năm như vậy, sao lại không nhận ra?
Kiều Tuyết Doanh bay tới cạnh tường, vội vàng đỡ lấy Tổ An đang trượt xuống, quan sát gần mới nhìn rõ thương thế trước ngực hắn khủng bố tới mức nào, có lòng muốn lấy thuốc trị thương ra cứu hắn, nhưng tay vươn ra một nửa mới ý thức được liên tục trải qua đại chiến, thuốc trị thương trên người sớm đã dùng hết rồi.
- Sở tiểu thư, ngươi điên rồi sao?
Kiều Tuyết Doanh quay đầu hầm hầm nhìn Mị Ly.
- Ta biết chuyện vừa rồi đối với ngươi mà nói là rất khó chấp nhận, nhưng dẫu sao hắn cũng là vì cứu ngươi, ngươi đừng hạ tử thủ như vậy chứ!
Tổ An có chút bất ngờ, nhìn mặt nghiêng của Kiều Tuyết Doanh mà bật cười:
- Thật sự không ngờ, người lúc trước muốn cứu ta hiện tại lại muốn giết ta, người lúc trước muốn giết ta hiện tại lại tới cứu ta.
Kiều Tuyết Doanh hung hăng lườm hắn một cái:
- Đã bị thương thành như vậy rồi không ngờ còn có tâm tình nói đùa à.
- Không phải vẫn chưa chết ư?
Tổ An được nàng đỡ, có thể cảm nhận được thân thể nàng mềm mại, nhỏ nhắn, thật sự là rất khó liên hệ được với nữ hài tử mặt đầy sát khí trước kia.
Kiều Tuyết Doanh bỗng nhiên có chút ngây ra, trước kia nàng cảm thấy người này tham sống sợ chết, hèn hạ vô sỉ, nhưng không ngờ lúc hắn đối mặt với sinh tử lại bình tĩnh như vậy, nếu so sánh, những người nào đó thường ngày thì phong độ phiên phiên, trong lúc nguy cấp lại lộ hết trò hề.
Mị Ly nhìn hai người, trên mặt có thêm một chút châm chọc:
- Không ngờ, không ngờ, tên gia hỏa vô sỉ như ngươi lại được nhiều nữ nhân thích như vậy.
Nghe thấy lời nói của nàng, Kiều Tuyết Doanh giống như bị kim đâm, lập tức nhảy lên đẩy Tổ An sang bên:
- Ai thích tên này chứ?
Tổ An lại lộ ra vẻ tự đắc, xòe tay nói:
- Biết sao được, con ngươi ta đây không khỏi đẹp trai tới bi thảm, hơn nữa còn cực kỳ có nội hàm, tiếp xúc lâu với ta, nữ nhân rất khó chống đỡ được mị lực của ta, hoàng hậu tỷ tỷ, nói không chừng ngươi cũng đã lặng lẽ yêu ta rồi, cho nên mới lên tiếng ghen tuông như vậy.
Kiều Tuyết Doanh:
- ...
Mị Ly:
- ...
Đến từ Mị Ly, điểm nộ khí +513!
- Tự tìm cái chết!
Nàng vung tay áo, một đạo kiếm khí to lớn dài tới mấy chục mét phá không mà đến!
- Cẩn thận!
Tổ An lúc vừa nói xong đã chuẩn bị né tránh, lập tức ôm lấy Kiều Tuyết Doanh lăn mấy vòng trên mặt đất, tránh thoát một kích kinh thiên đó.
Từ vị trí đứng của Mị Ly cho tới vách tường mà hai người dựa vào, xuất hiện một vết kiếm rất sâu, giống như toàn bộ mặt đất đều bị chém thành hai nửa.
Kiều Tuyết Doanh hoảng sợ:
- Cái này...
Một màn trước mắt này khiến nàng không dám tin, tiếp xúc với Sở Sơ Nhan lâu như vậy, tất nhiên biết nàng là thiên tài tu luyện, nhưng có thiên tài tới mấy, dẫu sao tuổi tác cũng không lớn, hơn nữa cũng không có chênh lệch về chất với nàng, nhưng hiện tại là thế nào?
Tổ An thì cấp tốc giải thích cho nàng ta:
- Cẩn thận, nàng không phải Sơ Nhan, đã bị Mị Ly đoạt xá rồi!
- Gì cơ!
Kiều Tuyết Doanh bỗng nhiên nhìn về phía Sở Sơ Nhan, chẳng trách lúc này cảm thấy đối phương có khác biệt rất lớn với hình tượng trong ký ức của nàng ta.
- Sở tiểu thư đã ngộ hại rồi à?
Tổ An lắc đầu:
- Không, Mị Ly chỉ tạm thời chiếm thân thể của nàng, linh hồn của nàng vẫn tồn tại, chỉ là bị áp chế mất đi quyền khống chế thân thể thôi.
Mị Ly không xuất thủ tiếp, mà là chắp tay sau lưng, có chút tò mò quan sát Tổ An:
- Tuy thực lực của ngươi thấp kém, nhưng kiến thức đúng là không tồi, cũng không biết vì sao ngươi lại biết nhiều như vậy.