Chương 395: Tinh linh hệ mộc (2)
- Con người ta có tiếng là trên thông thiên văn dưới tường địa lý, ở chung lâu với ta sẽ thấy thứ ta biết nhiều lắm, thậm chí có thể cho ngươi kiến thức một chút bí kỹ độc môn của các lão sư Nhật Bản.
Tổ An cười hì hì nói.
- Nhật Bản? Đó là nơi nào.
Mị Ly nhướng mày, hiển nhiên chưa từng nghe qua, có điều nàng cũng không có hứng thú đối với cái này.
- Với chút công phu mèo quào này của ngươi, cho dù biết bí kỹ gì cũng không lên được mặt bàn.
Dừng một chút lại đánh giá hắn:
- Ngược lại, ta một mực luôn thắc mắc, vì sao ngươi ngay từ đầu đã biết tên của ta?
Tổ An đương nhiên không thể nói ra chuyện hệ thống điểm nộ khí với nàng, liền cười đáp:
- Ta nói chúng ta kiếp trước duyên, nghe thấy thanh âm của ngươi giống như nghe thấy lão bà của ta đang nói chuyện, tên của ngươi tự nhiên xuất hiện trong lòng ta, ngươi có tin không?
- Ta tin ngươi mới là lạ!
Mị Ly hừ lạnh một tiếng, phất ống tay áo một cái, lại một cỗ kiếm khí bắn ra.
- Cẩn thận!
Lần này ngay cả Kiều Tuyết Doanh cũng làm tốt chuẩn bị, vội vàng kéo Tổ An tránh sang bên cạnh.
Ai ngờ Tổ An cũng định kéo nàng tránh sang bên khác, phương hướng của hai người vừa hay ngược nhau.
Kết quả lực kéo triệt tiêu lẫn nhau, hai người chấn động, hung hăng đâm vào nhau, kết quả dừng lại tại chỗ.
Tổ An:
- ...
Kiều Tuyết Doanh:
- ...
Có điều khiến họ rất bất ngờ là, đạo kiếm khí đang bắn tới giữa đường bỗng nhiên một phân thành hai, bổ tới bên cạnh hai người.
Hiển nhiên Mị Ly tiếp thu kinh nghiệm để bọn họ tránh thoát lúc trước, lúc ban đầu là tính trước tiên bổ tới phương hướng mà hai người bọn họ có thể sẽ né tránh.
Kết quả hai người chó ngáp phải ruồi, không ngờ vừa hay đứng nguyên tại chỗ, tránh thoát được kiếm khí tất sát này của nàng ta.
Mị Ly:
- ...
Tổ An cười ha ha, nhìn thiếu nữ trong lòng:
- Thế mà cũng có thể né được, xem ra ngươi đúng là phúc tinh của ta.
Kiều Tuyết Doanh lại vội vàng đẩy hắn ra, khẩn trương hai tay ôm ngực, mặt đỏ bừng lườm hắn.
- Cô nãi nãi, giờ là lúc nào rồi, ngươi vẫn còn để ý những cái này à?
Tổ An cũng không biết phải nói gì.
- Hơn nữa, với cái sân bay này của ngươi, vừa rồi ta chẳng cảm nhận được gì cả, cảm giác duy nhất chính là đau, nào có được thoải mái như hoàng hậu tỷ tỷ.
Hắn cũng là có chút nói chuyện trái lương tâm, dáng người Kiều Tuyết Doanh nhỏ nhắn mềm mại, nhưng vẫn không đến nỗi giống như sân bay, ít nhất thì vẫn lớn hơn tiểu di tử một chút.
Kiều Tuyết Doanh:
- ...
Đến từ Kiều Tuyết Doanh, điểm nộ khí +325!
Tuy nàng không biết sân bay là gì, nhưng thế cũng không ảnh hưởng tới nàng nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của đối phương.
Không có nữ nhân nào có thể chấp nhận người khác nói ngực nàng nhỏ.
Đồng thời, cũng không có mấy nữ nhân có thể chấp nhận một nam tử xa lạ khen chỗ đó của nàng lớn.
Trong đầu Mị Ly không khỏi hiện ra tình cảnh lúc chữa thương vừa rồi, tuy không phải thân thể của mình, nhưng nàng cũng tự thể nghiệm ở góc nhìn thứ hai.
Nghe hắn nói như vậy, giống như chính là đang cố ý khoe khoang kinh lịch vừa rồi.
Đến từ Mị Ly, điểm nộ khí +404!
- Trước giờ ta chưa từng thấy người thích tìm chết như vậy, ngươi đã vội vã muốn tìm chết, vậy ta thanh toàn cho ngươi!
Vừa dứt lời, phía sau nàng hiện lên một đạo quang quyển màu đen, từng thanh trường kiếm từ nguyên khí huyễn hóa ra vươn ra trong quang quyển, ngay sau đó giống như súng máy phóng tới hai người.
- Sặc!
Tổ An lập tức trợn tròn mắt, giờ khắp nơi đều là kiếm khí, muốn trốn cũng không có chỗ mà trốn.
Lúc trước không phải chưa từng nhìn thấy phi kiếm, lúc ở đại hội gia tộc, Viên Văn Đống cũng lợi dụng năng lực nguyên tố hệ kim khống chế rất nhiều phi kiếm, phong nhận cuồng bạo của Thạch Côn trong bí cảnh cũng là đao nhận đầy trời, nhưng so sánh với một màn trước mắt này thì quả thực giống như trẻ con đụng phải tráng hán, loại cảm giác áp bức cường đại đến hít thở không thông này quả thực khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.
Nữ nhân này đúng là muốn hạ tử thủ, mọi người đều nói một ngày vợ chồng trăm ngày ân tình, còn với nàng thì ngày vợ chồng trăm ngày thù hận.
- Cẩn thận!
Kiều Tuyết Doanh xuất hiện ở trước người hắn, sau đó tóc mọc dài ra, lập tức hình thành một bụi gai rất dày ở trước người, đồng thời vô số lá cây bay múa, hình thành một tấm màn xanh chắn ở phía trước hai người.
Đao kiếm đầy trời bắn nhanh đến bụi gai đó, vô số bụi gai bị gọt đứt, bụi gai biến thành càng lúc càng thấp bé, càng lúc càng mỏng, cuối cùng triệt để bị kiếm khí tiêu diệt.
Tiếp theo mưa kiếm đầy trời bắn lên trên bức tường thủ hộ từ lá cây của nàng hình thành.
Tường lá cây chỉ kiên trì được ba hơi thở, sau đó triệt để sụp đổ.
Trong mắt Kiều Tuyết Doanh hiện lên một tia kiên quyết, một tay đẩy Tổ An ra xa, sau đó bản thân nàng thì ở lại tại chỗ bị vạn kiếm xuyên tim.
- Tuyết Nhi!
Khóe mắt Tổ An như muốn rách ra!
Chỉ thấy cả người Kiều Tuyết Doanh hóa thành mảnh vụn, bị kiếm khí đầy trời bắn cho thi cốt cũng không còn.
- Không ngờ ngươi lại giết nàng ta!
Hai mắt Tổ An sung huyết, ánh mắt nhìn về phía Mị Ly tràn ngập quang mang cừu hận.
- Ngươi ở đó kêu la cái gì thế? nàng có chết đâu.
Mị Ly hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn về phía một nơi khác.
Chỉ thấy ngoài mấy chục trượng, thân hình của Kiều Tuyết Doanh chậm rãi hiện ra, trên mặt tái nhợt.
Lúc này Tổ An mới nhớ tới, lúc trước khi nàng đuổi giết mình, hắn dùng kế lấy Dao Găm Có Độc đâm trúng nàng, lúc ấy nàng liền liền dùng một chiêu gọi là Hoa trong gương, trăng trong nước gì đó để né tránh một kích tất sát này, hiện tại có lẽ là lại dùng chiều đó.