Chương 398: Người ấy hai mặt
Nói xong, hắn vươn tay ra vẫy về phía vách đá ở xa xa, phẫn nộ quát:
- Kiếm đâu!
Lúc trước Chương Hàm chính là bị Thái A Kiếm đóng đinh trên tường, Chương Hàm đã tan thành mây khói, nhưng Thái A Kiếm vẫn một mực cắm trên vách đá.
Mị Ly hoảng sợ, nàng biết rất rõ uy lực của Thái A Kiếm d bao lớn, nếu thật sự để hắn người kiếm hợp nhất, với trạng thái hiện giờ của mình muốn ứng phó cũng có chút phiền phức.
Vội vàng vận nguyên khí ngưng thần phòng bị, có điều rất nhanh liền ngây ra, bởi vì Thái A Kiếm vẫn cắm trên vách đá, một chút phản ứng cũng không có, không hề động đậy!
Lúc này Tổ An cũng xấu hổ vạn phần, vì sao người ta một câu kiếm đâu là kiếm tới, chẳng lẽ ta thật sự không có quang hoàn của nhân vật chính sao?
Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, vội vàng lại hô một tiếng:
- Kiếm lại tới!
Khi hắn vừa kêu còn vừa ý đồ phát tán ra một dòng nguyên khí để dẫn dắt Thái A Kiếm ở xa xa, chỉ tiếc hắn mới là Tam phẩm, chưa đạt được tới trình độ nguyên khí rời thể, nguyên khí vừa phát tán chưa được bao xa đã tản đi.
Thái A Kiếm trên vách đá vẫn bất động.
Dù là da mặt Tổ An còn dày hơn tường thành, lúc này cũng có chút không chịu nổi:
- Kiếm đâu!
Hiện tại hắn cuối cùng cũng minh bạch tâm tình tuyệt vọng đó của Sở Trung Thiên khi đặt tên cho mấy nữ nhi.
Đáng tiếc Thái A Kiếm vẫn lẳng lặng cắm ở đó.
Ngay cả Kiều Tuyết Doanh ở bên cạnh cũng không nhìn được mà lấy tay ôm trán, thật sự rất xấu hổ.
- Ha ha ha, ngươi biết không giết được ta, đây là tính khiến ta cười chết à?
Tiếng cười không kiêng nể gì của Mị Ly lại vang lên.
Mỉm cười một lúc, sắc mặt Mị Ly bỗng nhiên nghiêm lại:
- Lười chẳng muốn chơi với ngươi nữa.
Vừa dứt lời, nàng liền lao về phía Tổ An, mấy lần kiếm khí trước thủy chung không thể lấy được tính mạng của hắn, khiến nàng quyết định tự mình động thủ.
Tổ An sợ mất hồn mất vía, vội vàng tránh sang bên cạnh, vừa chạy vừa mắng:
- Thái A, đồ hỗn đản, còn không đến ta nhất định sẽ chết đó.
Xa xa Thái A Kiếm cắm trên vách đá thân kiếm run run, phát ra từng trận tiếng rồng ngâm, sau đó bỗng nhiên từ trong vách đá bay ra, trực tiếp rơi vào trong tay Tổ An.
Tổ An mừng rỡ, vung bảo kiếm trong tay chém về phía sau.
Mị Ly đang chạy tới kinh hãi, nếu ở thời kỳ toàn thịnh tất nhiên là không sợ, nhưng hiện tại nàng đối mặt với kiếm khí sắc bén này, cũng không thể không tạm tránh phong mang.
Lúc này Tổ An mới có cơ hội ngắm nghía bảo kiếm trong tay, không nhịn được dùng ngón tay nhẹ nhàng búng lên thân kiếm:
- Tên gia hỏa ngươi sao lại tiện như vậy, lời ngon tiếng ngọt không nghe, cứ phải mắng một chút mới chịu động thân.
Ong ong.
Thân kiếm phát ra từng tiếng vang rung động, hiển nhiên không quá hài lòng với cách nói này của hắn.
Mị Ly nhìn Thái A trong tay hắn, không vội vã tiến lên:
- Theo cách nói này của ngươi, không phải là rất giống tính ngươi ư, chẳng trách lại sinh ra cộng hưởng với ngươi.
- Cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bậy.
Tổ An hừ một tiếng.
- Cái gì gọi là tính tình giống ta? Ta lại là người đê tiện như vậy sao?
- Chẳng lẽ không phải à?
Mị Ly cười lạnh nói.
Ngay cả Kiều Tuyết Doanh đangyếu ớt ngã trong vũng máu ở bên cạnh cũng không kìm lòng được mà gật đầu.
Tổ An ho khan hai tiếng che giấu sự xấu hổ trong lòng:
- Nói nhiều như vậy có ích lợi gì, hiện tại ta có uy đạo chi kiếm trong tay, cũng tiện giáo huấn ngươi vì sao hoa lại đỏ như vậy?
- Giáo huấn ta?
Mị Ly giống như nghe thấy chuyện cười.
- Nếu Thái A Kiếm ở thời toàn thịnh, với trạng thái hiện tại của ta còn kiêng kị ba phần, lúc này thì, ha ha!
Vừa dứt lời đã xuất hiện ở trước mắt Tổ An.
Tổ An cực kỳ hoảng sợ, vội vàng vung kiếm công tới đối phương, hắn là lựa chọn đấu pháp đồng quy vu tận, hiện giờ hắn có Phú Bà Khoái Nhạc Cầu chống lưng, còn có Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh để khôi phục, loại đấu pháp này hiển nhiên là có lợi cho hắn.
Mị Ly nhíu mày, với sự cao ngạo của nàng, hiển nhiên không muốn chịu một chút thương tổn nào dưới tay một con kiến.
Nàng vừa lui bước, Tổ An phấn chấn tinh thần, Thái A Kiếm trong tay vung vù vù, chỉ có điều chênh lệch giữa hai bên quá lớn, rất nhanh đã bị đối phương tìm thấy một sơ hở, trực tiếp đánh bay lên không trung, vẽ ra một đường cong thê thảm, nặng nề ngã xuống đất.
- A Tổ!
Xa xa Kiều Tuyết Doanh hô lên một tiếng, nàng muốn cảm thấy tới đỡ hắn, chỉ tiếc bản thân đang bị thương quá nặng, căn bản không thể di động.
- Đã quan tâm hắn như vậy, thế thì cùng hắn làm một đôi đồng mệnh uyên ương đi.
Mị Ly cười lạnh một tiếng, giơ tay lên đang muốn lấy tính mạng nàng, phía sau bỗng nhiên vang lên một thanh âm yếu ớt:
- Ta vẫn chưa chết đâu.
Nghe thấy thanh âm này, hai nàng bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía hắn, Kiều Tuyết Doanh là vẻ mặt kinh hỉ, Mị Lỵ thì là vẻ mặt kinh hãi, lực đạo nàng vừa dùng, đừng nói là Tam phẩm, cho dù là Ngũ phẩm tuyệt đối cũng chết chắc.
Tổ An run rẩy đứng lên, lúc ban đầu còn có chút cố sức, nhưng về sau đứng càng lúc càng thẳng, Mông Nguyên Thủy Kinh liều mạng vận chuyển sửa chữa phục hồi thân thể, trên lý thuyết hiện giờ tốc độ hồi phục của hắn khẳng định không bằng tốc độ gây thương tổn của Mị Ly, nhưng hắn lại có Phú Bà Khoái Nhạc Cầu, cho nên chỉ cần không ngừng hồi phục là được.
Mặt Mị Ly lạnh lùng, nàng thật sự có chút tức giận rồi, người này giống như con gián đánh mãi không chết, thật sự rất đáng ghét.
Đến từ Mị Ly, điểm nộ khí +444!
Điểm nộ khí hệ thống thu được từ nàng, Tổ An lại không hề vui sướng, flag lúc trước lập ra, ba lần rút thưởng đầu sẽ không rút được gì, điểm nộ khí của lần thứ hai một mực không có cơ hội dùng, hiện tại vào tài khoản ở trong mắt hắn đều là tiền tổn thất.