Chương 406: Quyền đánh viện dưỡng lão Nam Sơn, chân đá nhà trẻ Bắc Hải
Có điều sau khi chúng tới gần cảm thấy Hồng mông chi khí trên Thái A Kiếm, ai nấy lập tức kinh hãi cảm thấy trốn về phía sau.
Cảnh tượng đó rất giống một dòng người đang bụng đói kêu vang nước miếng chứa chan chạy đến bàn ăn chuẩn bị cắn thức ăn, kết quả mở nồi nhìn một cái, phát hiện bên trong là một nồi cứt...
Tổ An không biết suy nghĩ của chúng, nhìn thấy chúng giống như gặp quỷ chạy tứ tán chung quanh, lập tức dũng khí xộc lên, vung Thái A trong tay, trực tiếp đâm tới một vong linh cảm thấy chậm.
Tuy đối phương thân là vong linh, nhưng trên người loáng thoáng cũng có khôi giáp, hiển nhiên vẫn giữ lại trang phục khi còn sống, lúc trước những tượng binh mã đó đối chiến với chúng cũng không chiếm được tiện nghi.
Nhưng sức phòng ngự của chúng đối với Thái A Kiếm thì căn bản không mang tới một chút tác dụng nào, Thái A Kiếm tiến vào thân thể của chúng dễ dàng như một cây gậy sắt được nung đỏ cắm vào trong một khối băng vậy.
Vong linh trúng kiếm hét thảm thê lương, sau đó toàn bộ thân thể trong nháy mắt hóa thành từng điểm sáng màu lam, một bộ phận bị Thái A Kiếm hấp thu, một bộ phận khác thì ẩn chứa một chút Hồng mông chi khí mỏng manh, bị thân thể của Tổ An hấp thu để sửa chữa phục hồi vết thương.
Lúc này Tổ An cuối cùng cũng minh bạch những lời lúc trước Mị Ly nói là có ý gì, vốn với thực lực đơn thể của những võ sĩ vong linh này, không thua hắn là bao, thậm chí không ít tướng tá còn có tu vi cao hơn hắn, nhưng bất kể là ai cũng một kiếm một tên.
Hắn không giống như đang chém giết, mà là giống như chơi trò cầm kim đâm bóng bay lúc nhỏ, chỉ cần vong linh bị kiếm của hắn dính vào một chút, cho dù vết thương nhỏ tới mấy, toàn bộ thân thể đều sẽ giống như bay hơi, nháy mắt liền biến mất.
Sở Sơ Nhan vốn định tới hỗ trợ, lại ngạc nhiên phát hiện căn bản không cần mình nhúng tay, những vong linh đó thấy Tổ An giống như thấy quỷ, không đúng, thấy quỷ chúng cũng không đến nỗi sợ như vậy.
Lúc ban đầu những quân đoàn vong linh này chen nhau nhảy ra khỏi mặt nước, nhưng hiện tại Tổ An một người một kiếm, không ngờ bức cho những vong linh chạy đến đều nhảy lại vào trong nước.
Dưới mặt nước tụ tập rất nhiều vong linh, lại không dám đi lên, nhưng hiển nhiên cũng không cam lòng lại bị phong ấn dưới đáy nước, cho nên hai bên cứ như vậy mà giằng co.
Tổ An lập tức đau trứng, vừa rồi hắn chỉ giết được hơn trăm vong linh mà thôi, chúng lại sợ thành như vậy?
Đâu có tràn ngập cừu hận gì đâu, đã nói là quân đoàn có tinh nhuệ mà, quả thực là mất mặt!
Hai bên giằng co ở đó, mắt to nhìn mắt nhỏ.
Tổ An không nhịn được làm ra một thủ thế khiêu khích đối với chúng:
- Ngươi tới đây!
Những vong linh đó đều không đếm xỉa tới sự khiêu khích hắn, tưởng chúng ta là đồ ngốc à, có bản lĩnh thì ngươi xuống đây?
Tổ An đương nhiên sẽ không đi xuống, tuy hắn biết bơi, nhưng ở dưới đáy nước đánh nhau với nhiều vong linh như vậy, chính là tìm chết.
- Hiện tại phải làm sao bây giờ?
Tổ An không nhịn được hỏi Mị Ly.
Mị Ly hừ một tiếng:
- Không phải ngươi rất am hiểu chọc giận ư, sao không phát huy năng khiếu của ngươi dụ chúng lên đi.
Tổ An:
- ...
- Ta am hiểu chọc giận, nhưng không am hiểu chọc giận quỷ, đám gia hỏa này biết rõ đi lên sẽ chết, linh trí có thấp tới mấy cũng sẽ không ngu ngốc mà đi lên.
Trong thanh âm của Mị Ly có thêm vẻ trêu tức:
- Nỗ lực lên, ta tin ngươi có thể.
Thấy nữ nhân này bày ra tư thế xem kịch, Tổ An hận tới ngứa răng, rơi vào đường cùng, hắn ném Thái A Kiếm ra ngoài mấy trượng, sau đó nói với quân đoàn vong linh ở dưới nước:
- Ta không dùng kiếm, tay không đánh nổ các ngươi!
Nghe thấy lời nói của hắn, những vong linh đó lập tức có chút xôn xao, bộ dạng tinh vi của người này thực sự rất gợi đòn.
- Ta đến kiếm cũng từ bỏ rồi, các ngươi vẫn không dám đi lên, đúng là một đám nhát gan.
- Nghe lúc sinh tiền nói các ngươi đều là tinh nhuệ của Đại Tần, đúng là mất mặt.
Đến từ võ sĩ quân đoàn vong linh, điểm nộ khí +6+6+6...
Thấy chúng vẫn có chút do dự, Tổ An lại hạ một liều thuốc mạnh:
- Chẳng trách Đại Tần lại dễ diệt vong như vậy, bộ đội tinh nhuệ nhất đều như các ngươi, không diệt vong thì cũng lạ.
Đến từ võ sĩ quân đoàn vong linh, điểm nộ khí +9+9+9...
Đến từ Mị Ly, điểm nộ khí +233!
Cho dù nàng ta bị Doanh Chính phong ấn trấn áp, nhưng dẫu sao nàng cũng là hoàng hậu Đại Tần, nghe thấy hắn nói như vậy, cũng có chút không khống chế được hỏa khí trong lòng.
Tổ An há miệng, vẫn muốn nói tiếp, nhưng những vong linh đó đã không nhịn được, đều gầm rú lao lên, cơ hồ là trong nháy mắt đã bao phủ hắn.
- A Tổ!
Sở Sơ Nhan biến sắc, vội vàng xông lên muốn đi hỗ trợ, trải qua sự trị liệu của Tổ An lúc trước, nàng ta đã khôi phục khôi phục, tu vi còn lên cao một bậc, đã đạt tới Lục phẩm đỉnh phong.
Nếu không phải lúc trước bị thương quá nặng, một bộ phận dược tính rất lớn của Vô Tung Huyễn Liên đều dùng để giữ lại tính mạng cho nàng ta, lúc này có lẽ nàng ta đã đột phá đến Thất phẩm rồi.
Chưa đến hai mươi tuổi đã tiếp cận Thất phẩm, đừng nói là Minh Nguyệt Thành, cho dù nhìn khắp lịch sử, cũng được xếp hàng đầu.
Về phần Kiều Tuyết Doanh, nàng ta thân chịu trọng thương, không thể hành động, chỉ có thể ở bên cạnh lo lắng suông.
Thân hình Sở Sơ Nhan như điện, đã chạy tới gần, nhưng vẫn chậm một bước, thân thể Tổ An đã bị vong linh bao phủ.
Với thực lực mà những vong linh này lúc trước thể hiện ra, chút thời gian này đã đủ chúng giết chết Tổ An không biết bao nhiêu lần rồi.
- A Tổ!