Chương 421: Quý quyển chân loạn
Khi thấy rõ bộ dạng của hai người, Sở Sơ Nhan cũng thầm thở phào nhẹ nhõm:
- Bái kiến, Lỗ lão sư, Bạch lão sư.
Hai người này không ngờ chính là lão sư dẫn đội của Minh Nguyệt Học Viện lần này, Bạch Tố Tố và Lỗ Đức.
- Ngươi không sao thì tốt quá.
Bạch Tố Tố và Lỗ Đức không hẹn mà cùng nói, đợi khi ý thức được mình nói giống với đối phương, hai người nhìn nhau một cái, sau đó hừ một tiếng, đều quay đi, hiển nhiên là cực kỳ khó chịu đối với cái này.
Lúc này lại có một đám người từ xa chạy tới.
Tổ An nhìn thấy Bùi Miên Mạn để lại ấn tượng sâu nhất cho mình chạy tới, trước ngực quả thật là là sóng to mãnh liệt, nữ nhân này nên đi học công pháp hệ thủy, quả thực là tuyệt phối.
Bùi Miên Mạn hiển nhiên cũng chú ý thấy ánh mắt của hắn, ném cho hắn một sóng mắt quyến rũ khơi gợi, rồi trực tiếp chạy đến bên cạnh Sở Sơ Nhan, dẫu sao hai người cũng là khuê mật thân nhất.
Kéo tay Sở Sơ Nhan quan sát từ trên xuống dưới:
- Ái chà, sao quần áo của Sơ Nhan ngươi lại có nhiều vết máu thế, để ta xem có bị thương chỗ nào không?
- Ta không sao, những máu này không phải là của ta.
Sắc mặt Sở Sơ Nhan ửng đỏ, những máu này đại bộ phận đều là Tổ An lưu lại, nhưng cũng có một chút là của nàng ta...
Nghĩ đến tấm thân xử nữ quý giá của mình lại mất đi một cách ngu nga ngu ngơ ở đây, trong ánh mắt nàng ta liền có thêm một chút lo lắng, có điều nghĩ đến cảnh Tổ An ở trong địa cung vì bảo hộ nàng ta mà ôm mình chiến đấu đẫm máu, đôi mi thanh tú đang hơi nhăn lại cũng dần dần giãn ra.
- Không phải của ngươi...
Bùi Miên Mạn sửng sốt, ánh mắt rơi xuống trên người Tổ An, đang muốn tiếp tục hỏi, bỗng nhiên liền ngây ra, nữ nhân mà người này ôm trong lòng hình như là vị xếp thứ mười trên Hồng Nhan Bảng.
Trước mặt lão bà của mình lại ôm mỹ nữ khác, mấu chốt là trên mặt lão bà còn không nhìn thấy một chút vẻ trách cứ, người này đúng là khiến người ta phải nhìn với ánh mắt khác.
Lúc này Kiều Tuyết Doanh ở trong lòng Tổ An vội vàng nói:
- Mau che mặt ta đi.
Tổ An biết nàng ta chắc không muốn bị người trong học viện thấy chân dung:
- Khăn che mặt của ngươi ở đâu?
Sắc mặt Kiều Tuyết Doanh ửng đỏ:
- Ở trong ngực ta.
Hiện giờ nàng ta thân chịu trọng thương, cả người yếu ớt, ngay cả động một ngón tay cũng rất khó khăn, tất nhiên là rất khó tự lấy.
Đổi lại là nam nhân khác, nàng ta nhất quyết sẽ không cho phép tay của đối phương thò vào trong lòng mình lấy đồ, nhưng người này thì...
Nghĩ đến hình ảnh kề vai chiến đấu cùng hắn trong địa cung, hai người ôm nhau cũng không ít, lại thêm sau khi dùng Bán Sinh Chi Duyên, từ trong đáy lòng cũng có cảm giác thân cận với hắn.
Càng mấu chốt hơn là lúc trước ở Sở phủ cũng bị hắn nhìn hết rồi, sờ cũng sờ rồi, bị hắn dụng chậm thêm một lần cũng chẳng hề gì.
Nghe nàng ta nói vậy, Tổ An đương nhiên sẽ không cổ hủ mà ra sức khước từ, trực tiếp từ trong lòng nàng ta lấy ra một cái khăn sa đã dùng rồi, che mặt lại cho nàng ta.
Khăn che mặt vừa hay che đi khuôn mặt đỏ bừng của Kiều Tuyết Doanh, đối phương không thừa cơ sờ loạn ngực nàng ta, cũng khiến nàng ta thở phào nhẹ nhõm.
Một màn này vừa hay bị Bùi Miên Mạn nhìn thấy, không khỏi trợn tròn mắt, người này mạnh vậy? Tay trực tiếp thò vào ngực người ta à?
Nàng ta theo bản năng nhìn Sở Sơ Nhan, phát hiện ánh mắt nàng ta cũng đang nhìn về bên đó, hiển nhiên cũng chú ý thấy một màn này.
Rất bất ngờ là, Sở Sơ Nhan không hề tỏ vẻ gì.
Bùi Miên Mạn lập tức có chút hoài nghi nhân sinh, đây là tình huống gì thế?
Cho dù Sở Sơ Nhan không thích Tổ An, nhưng đối phương dù sao cũng là trượng phu của nàng ta, thứ của mình cho dù không có thích tới mấy cũng không thể nhường cho nữ nhân khác dùng chứ?
Còn cả Tổ An này nữa, ở trước mặt lão bà lại làm vậy với nữ nhân khác, một người ở rể như hắn, vì sao gan lại lớn như vậy?
Nữ nhân xếp thứ mười kia, hình như tên là Kiều gì đó, cũng không biết xấu hổ mà còn chủ động như vậy.
Bùi Miên Mạn phát hiện mình không ngờ còn gấp hơn đương sự là Sở Sơ Nhan, thế giới này nhất định có vấn đề gì rồi.
- A Tổ.
Một thanh âm kinh hỉ vang lên, một thân hình nhỏ nhắn lao tới bên này, có điều chạy được một nửa thì nhìn thấy trong lòng Tổ An đang ôm một nữ nhân, lập tức ngừng lại.
- Tiểu Hi!
Nhìn thấy thiếu nữ ngây thơ đó, mắt Tổ An lập tức sáng rực lên, vội vàng ôm Kiều Tuyết Doanh đi lên đón.
- Trên người ngươi có thuốc chữa thương không, mau xem giúp nàng ta.
- Hả? Có... Có...
Lúc này Kỷ Tiểu Hi mới phục hồi tinh thần, vội vàng từ trong bọc nhỏ mang theo người tìm thuốc, rất nhanh tìm thấy một lọ thuốc trị thương cho Kiều Tuyết Doanh ăn vào.
Lúc này người khác cũng lục tục kéo đến, khi thấy trong lòng Tổ An đang ôm Kiều Tuyết Doanh, từng trận tiếng hít hơi lạnh vang lên:
- Hắn là đang ôm đại mỹ nhân xếp thứ mười của học viện à?
- Không sai, chính là nàng ta!
- Mẹ nó, diễm phúc của người này lớn thật!
- Ta lại bội phục thủ đoạn của hắn hơn, ngươi xem giữa những nữ nhân bên cạnh hắn lại không hề đánh nhau.
- Đúng vậy, Bùi Miên Mạn và Sở Sơ Nhan tay nắm tay tâm sự, bên này Kỷ Tiểu Hi không ngờ lại không hề có oán hận mà trị liệu cho tình địch, quả thực là thần! Ta hâm mộ quá!
- Lúc trước cảm thấy Tạ công tử là Tình Thánh của học viện, hiện tại xem ra danh hiệu này phải đổi chủ rồi.
...
Nghe thấy tiếng nghị luận của bọn họ, Tạ Tú ở bên cạnh cười khổ nói:
- So sánh với Tổ huynh, Tạ mỗ thật sự là kém xa.