Chương 429: Ngay cả cầm thú cũng không bằng (3)
- Chẳng lẽ ở trong lòng ngươi, mạng của ta lại không bằng khối nguyên thạch này sao?
- Đương nhiên không phải...
Kỷ Tiểu Hi thở hắt ra một hơi, thì ra là mình nghĩ nhầm, nhưng không biết vì sao, trong lòng ngược lại có một loại cảm giác mất mát khó hiểu.
- Đã không phải thì nhận đi, nói không chừng sau này ta còn có rất nhiều việc cần ngươi giúp đỡ, đến lúc đó ta sẽ không trả tiền khám bệnh đâu.
Tổ An nói.
- Vậy thì ta nhận.
Cảm nhận được nhiệt năng trong lòng bàn tay hắn, tay Kỷ Tiểu Hi rụt lại cũng không phải mà không rụt cũng không phải.
- Kỳ thật nếu ngươi tìm ta, có trả tiền khám bệnh hay không cũng không quan trọng, đương nhiên nếu ngươi tìm cha ta thì khó nói.
Nghĩ đến bộ dạng tham tài háo sắc của Kỷ Đăng Đồ, Tổ An cũng không nhịn được mà bật cười:
- Vậy cũng phải.
Hai người lại hàn huyên một lúc, kể lại chuyện phát sinh trong mấy ngày tách ra, bất tri bất giác Kỷ Tiểu Hi dựa vào đầu vai hắn mà thiếp đi.
Khuôn mặt thanh tú non nớt, lông mi dài dài nhẹ nhàng rung động trong gió nhẹ, ánh mặt trời từ khe lá cây chiếu xuống, trên khuôn mặt trắng nõn thậm chí có thể lờ mờ nhìn thấy bóng lông mi rung rung.
Tổ An không khỏi nảy sinh thương xót, thầm nghĩ hơn phân nửa là trong những ngày này nàng ta quan tâm tới an nguy của ta, có lẽ không được ngủ ngon, hiện giờ biết được mình bình an, thân thể không chống đỡ được nữa mà thiếp đi.
- Khụ.
Tổ An nhìn Kiều Tuyết Doanh cách đó không xa một cái, chỉ thấy nàng ta nằm nghiêng trên cỏ đưa lưng về phía mình, thân thể gầy yếu lại có đường cong mê người, eo nhỏ thon thon và mông căng, nối tiếp hoàn mỹ với đôi chân dài.
- Nữ nhân này khi im lặng đúng là rất dễ nhìn.
Tổ An thầm đánh giá.
Thấy nàng ta không có động tĩnh gì, chỉ cho là nàng ta đang ngủ ngáy, Tổ An cúi đầu vuốt lại lọn tóc bị gió thổi bay đến trên mặt Kỷ Tiểu Hi.
Khụ khụ.
Lần này tiếng ho khan lại mang theo ý bất mãn rất đậm.
Tổ An bật cười:
- Ngươi đã tỉnh thì cứ nói ra, còn khụ cái gì.
- Ta muốn xem ngươi có làm ra chuyện cầm thú gì với người ta không.
Kiều Tuyết Doanh quay người lại, tức giận trợn mắt, dẫu sao nàng ta cũng là Tinh Linh nhất tộc, sinh mệnh lực dồi dào hơn người bình thường rất nhiều, có được linh dược của Kỷ Tiểu Hi cứu trị đúng lúc, hiện tại nàng ta cảm thấy đã tốt hơn lúc trước rất nhiều.
- Vậy hiện tại có phải chứng minh ta là chính nhân quân tử không?
Tổ An cười nói.
- Có tà tâm không có tặc đảm, ngay cả cầm thú cũng không bằng.
Kiều Tuyết Doanh hừ một tiếng.
Tổ An:
- ...
Không ngờ có một ngày mình lại nhận được đánh giá này.
Kiều Tuyết Doanh vươn tay ra, nói:
- Của ta đâu?
Tổ An sửng sốt:
- Của ngươi cái gì?
Kiều Tuyết Doanh hừ lạnh một tiếng:
- Ta ở trong địa cung vào sinh ra tử cùng ngươi, còn trao Bán Sinh Chi Duyên quý giá nhất cho ngươi, kết quả lại không thấy ngươi tặng ta cái gì, sau đó ra ngoài nhìn thấy tiểu cô nương người ta, lại rất hào phóng.
Đến từ Kiều Tuyết Doanh, điểm nộ khí +256!
Trên mặt Tổ An nóng lên, cảm thấy mình quả thật có chút không phải, vội vàng lại từ trong ngực lấy ra một viên nguyên thạch đưa cho nàng ta, những cái này đều là khảm trên phượng bào của Mị Ly lúc trước.
Ai ngờ Kiều Tuyết Doanh trực tiếp ném lại:
- Ngươi tặng nàng ta một viên lớn như vậy, kết quả chỉ đưa ta viên nhỏ thế này sao? Không cần!
Đến từ Kiều Tuyết Doanh, điểm nộ khí +512!
Tổ An vội vàng đưa mấy viên nguyên thạch còn lại cho nàng ta:
- Chỗ ta chỉ có thế này thôi, cho ngươi hết, cộng lại chắc cũng lớn hơn viên của nàng ta rồi!
- Không được!
Kiều Tuyết Doanh lại căn bản không nhận.
- Ta muốn một viên hoàn chỉnh, ít nhất không thể nhỏ hơn viên của nàng ta.
Tổ An lập tức đau trứng, viên lớn hơn của Kỷ Tiểu Hi thì chỉ còn lại viên trên mũ phượng của Mị Ly thôi, chẳng lẽ lại cho nàng ta?
Nghĩ đến đối phương cũng từng cứu mạng mình, còn chia cho mình một nửa giá trị sinh mệnh, trả giá chỉ nhiều hơn chứ không ít hơn Kỷ Tiểu Hi, mình làm như vậy đích xác rất khiến nàng ta lạnh lòng.
Đang muốn lấy viên nguyên thạch Thiên cấp lớn nhất ra, một thanh âm lạnh lùng vang lên trong đầu hắn:
- Ngươi lấy đồ của ta ra để cưa nữ nhân khác?
Đến từ Mị Ly, điểm nộ khí +999!
Tổ An giật mình:
- Ngươi tỉnh rồi à?
Mị Ly cười lạnh liên tục:
- Nếu còn không tỉnh, đồ của ta cũng bị ngươi tặng hết cho nữ nhân khác rồi.
Tổ An ngượng ngùng, dẫu sao bị bắt tại trận cũng rất xấu hổ, có điều hắn rất giỏi nói lảng sang chuyện khác, vội vàng hỏi:
- Sao ngươi có thể nói chuyện ở trong đầu ta, ngươi có thể đọc được suy nghĩ của ta à?
- Lúc trước chúng ta ký kết 'Tử Sinh Khế Khoát', trên ý nghĩa nào đó mà nói thì linh hồn đã gắn liền với nhau, tất nhiên có thể nói chuyện ở trình độ linh hồn, về phần đọc suy nghĩ của ngươi.
Mị Ly cười lạnh một tiếng.
- Ngươi không cần lo lắng, những tâm tư xấu xa đó của ngươi ta không có hứng thú biết.
- Không có hứng thú và có thể hay không là hai khái niệm khác nhau.
Tổ An lập tức trở nên khẩn trương, có một loại cảm giác người không mảnh vải bị người ta nhìn hết.
- Linh hồn và tư tưởng của con người là rất thần bí, trừ khi áp dụng Sưu Hồn Thuật, nếu không sao có thể dễ dàng đọc được như vậy. Cho dù là Sưu Hồn Thuật, thường thường cũng chỉ có thể đọc được một số đoạn ngắn, đồng thời sẽ tạo thành thương tổn không thể chữa lành cho mục tiêu.
Mị Ly lạnh lùng giải thích.
- Nếu ngươi lo lắng, ngươi đọc một chút suy nghĩ của ta thử xem?
Tổ An đương nhiên là lo lắng rồi, lập tức thử đọc tư tưởng của nàng ta, đáng tiếc dùng hết sức bình sinh, vẫn không đọc được gì.