Chương 432: Miệng này của ta mở quá sáng rồi
Tâm tình lập tức có thêm chút phiền muộn, thanh âm cũng cất cao hơn mấy phần:
- Ngươi giúp ta canh chừng, ngàn vạn lần đừng để cho người khác tới đây.
- Yên tâm đi, nếu để người khác tới thì ta cũng chịu thiệt, sao ta lại đáp ứng chứ.
Tổ An đáp.
Kiều Tuyết Doanh thầm nghĩ rõ ràng là ta chịu thiệt, mắc mớ gì đến ngươi:
- Còn nữa, không cho ngươi nhìn lén, nếu không ta móc mắt ngươi!
- Ngươi quá đáng thế, không nói đến quan hệ chúng ta thành lập lúc sinh tử, chỉ nói trước kia, cả người ngươi ta đều thấy hết rồi, thứ không nên thấy cũng cũng thấy rồi, lúc này nhìn thêm một cái thì ngươi mất miếng thịt à?
Tổ An bĩu môi.
- Ngươi!
Kiều Tuyết Doanh giận dữ, tóc lại theo dó dài ra.
Đến từ Kiều Tuyết Doanh, điểm nộ khí +404!
Tổ An hoảng sợ:
- Đừng xung động đừng xung động, không nhìn thì không nhìn, dù sao cũng không ngực không mông.
Tính tình của nữ nhân này không nhỏ, vừa rồi mới khôi phục được một chút lại tùy ý sử dụng năng lực như vậy, không sợ thương thế nặng thêm ư.
Kiều Tuyết Doanh chỉ cảm thấy có chút ngứa răng, hận không thể hung hăng cắn cho hắn một miếng, chỉ có điều nhìn thấy bộ dạng lười biếng của hắn, nhớ tới hắn luôn là như vậy, thầm hừ một tiếng rồi cũng lười chẳng muốn cãi nhau với hắn nữa.
Thế là cổ tay vung lên, một đạo thủy mạc dâng lên sau lưng nàng ta, mới cởi áo tháo thắt lưng, cả người chậm rãi đi tới sông nhỏ, nàng ta không biết bơi, chỉ dám ở gần bờ, may mà sông này không tính là sâu, tẳng đá trong lòng mới chậm rãi được buông xuống.
Lại nói Tổ An vừa quan sát chung quanh xem có tên đăng đồ tử nào tiếp cận hay không, có điều các học sinh của Minh Nguyệt Học Viện lúc trước đã sớm rời đi rồi, nơi này nào còn bóng người.
Lúc này hắn mới yên lòng, làm bộ vô tình nhìn về phía bờ sông.
Đáng tiếc không có một màn tắm rửa nõn nà như trong tưởng tượng, tình hình giống hệt với lúc trước Kỷ Tiểu Hi tắm rửa giữa sông, chính là dùng nguyên khí điều động nước sông che xung quanh.
- Đề phòng ai thế!
Tổ An căm giận quay đầu đi.
Ngồi ở đây cũng chán chết, bên tai lờ mờ truyền đến tiếng nước cách đó không xa, trong đầu không kìm lòng được mà não bổ một số hình ảnh.
Dựa theo những lộ số trong tiểu thuyết kiếp trước, lúc này nên xuất hiện một con độc xà, sau đó cắn lấy vị trí mẫn cảm nào đó của nàng ta, như vậy không chỉ có thể anh hùng cứu mỹ nhân, còn có thể thừa cơ giúp nàng hút độc.
Đây là bộ tiểu thuyếtnào? Sao không nhớ ra nhỉ.
Tổ An đang cười ngây ngô, bỗng nhiên nghe thấy bờ sông truyền đến một tiếng kinh hô.
- A.
Đó là thanh âm của Kiều Tuyết Doanh.
- Ặc, khéo thế à?
Tổ An vội vàng theo tiếng nhìn lại, sau đó cả người đờ đẫn.
Chỉ thấy Kiều Tuyết Doanh bỗng nhiên từ trong nước nhảy ra nhảy lên không trung, chung quanh không còn hơi nước che đậy, lộ ra thân thể trắng nõn, quả thật là vai như vót thành, eo như nặn ra, thướt tha nhiều vẻ.
Có điều khiến người ta chú ý nhất vẫn là màu da của nàng ta, giống như bạch ngọc thượng đẳng, bởi vì trên người mang theo một số bọt nước, ánh mặt trời phản chiếu, tỏa ra một tầng quang mang óng ánh long lanh, khiến người ta hoa mắt.
Đúng lúc này một con mãng xà to lớn cả người ánh ra hồng quang cũng từ trong nước nhảy lên, ngẩng cái đầu to như cối xay táp tới Kiều Tuyết Doanh.
Lúc này trong lòng Tổ An có một vạn con ngựa đang chạy, cái miệng này của ta sao giống như khai quang thế?
Hắn không dám có chút do dự, vội vàng rút ra Thái A Kiếm tiến lên cứu người.
Chỉ thấy mũi chân Kiều Tuyết Doanh điểm nhẹ, lướt ngang sang bên vài thước, né được một kích trí mạng này, sau đó sau đó búng một cái, hai mũi tú hoa châm bắn nhanh ra, vừa hay bắn trúng mắt con cự xà đó.
Cự xà lập tức phát ra tiếng gầm rú thê lương, sau đó miệng đột nhiên phun ra một đoàn sương mù màu phấn hồng.
Kiều Tuyết Doanh vốn đang ở trạng thái trọng thương yếu ớt, hành động tránh né và phản kích mau lẹ vừa rồi đã làm hao hết tất cả khí lực của nàng ta, có lòng muốn tránh, nhưng thân hình lại chậm đi mấy phần, bị sương mù phấn hồng đó phun trúng.
Cho dù nàng ta đã nín thở, vẫn cảm thấy cả người mê muội, sau đó mất đi khống chế đối với thân thể, từ trong không trung ngã xuống.
- Nguy rồi!
Bờ sông có rất nhiều , đá vụn cứ như vậy ngã xuống cho dù không bị cạnh sắc của đá đâm chết thì cũng rất dễ bị phá tướng.
Chỉ tiếc nguyên khí của nàng ta giống như bị bịt lại, căn bản không vận chuyển được, chỉ có thể trơ mắt nhìn cách mặt đất càng lúc càng gần.
Đúng lúc này, nàng ta cảm thấy mình rơi vào trong một vòng tay ấm áp, sau đó bên tai đến một thanh âm quen thuộc:
- Tuyết Nhi, ngươi không sao chứ?
Kiều Tuyết Doanh lắc đầu:
- Cẩn thận, đây là Xích Lân Cự Mãng, hung thú Tứ phẩm, tuy thực lực bình thường, nhưng độc khí của nó cũng rất phiền.
Tổ An thầm tặc lưỡi, trong ấn tượng của hắn ở kiếp trước, mãng xà không phải không có độc ư, có điều ở thế giới tu hành này tất cả đều có khả năng.
Nhìn hắn xách kiếm xông ra, Kiều Tuyết Doanh bỗng nhiên ý thức được thực lực của Xích Lân Cự Mãng trong miệng nàng ta là đối với người tu hành Ngũ phẩm.
Nếu không phải hiện giờ nàng ta trọng thương yếu ớt, muốn giết một hung thú Tứ phẩm như vậy cũng không khó khăn, nhưng cấp bậc tu hành của nhưng quá thấp, cự mãng này vẫn quá nguy hiểm đối với hắn.
Muốn tiến lên hỗ trợ, đáng tiếc cả người bủn rủn, bủn rủn đề ra được một chút khí lực, nàng ta biết đây là vì mình trúng phải độc của cự mãng đó dẫn tới, trong nhất thời vừa thẹn vừa giận, chỉ có thể lo lắng nhìn thân ảnh của Tổ An.
Lúc này cự mãng đó không ngừng quay cuồng trong nước, hiển nhiên mắt bị mù khiến nó cực kỳ thống khổ và phẫn nộ.