Lục Địa Kiện Tiên

Chương 44: Mềm manh

Chương 44: Mềm manh


- Cái gì Cuồng Tê kia một mực ở nơi đó, làm sao bây giờ? Nếu không chúng ta đánh chạy nó?
Tổ An hỏi, hắn mang tâm tư thử, muốn nhìn xem đối phương đến cùng có tu vi gì.
Bất quá Tứ phẩm đã để nàng sợ thành như vậy, xem ra tu vi của nàng cũng không cao bao nhiêu.
- Da của Hồng Nhãn Cuồng Tê rất dày, cho dù là tu luyện giả Tứ phẩm cũng rất khó làm nó bị thương.
Thiếu nữ khẽ lắc đầu.
- Ta có thể thử một chút.
Tổ An nói, có dao găm chạm vào hẳn phải chết kia, đối phó loại quái vật phòng cao công thấp này, tựa hồ rất có hiệu quả, mình vừa vặn mượn cơ hội này, giả làm cao thủ hù dọa nàng, miễn cho nàng truy cứu chuyện vừa rồi.
- Không... Không cần, rất nhanh sẽ tốt thôi.
Thiếu nữ đáp.
- ? ? ?
Thời điểm Tổ An không hiểu thấu, bỗng nhiên chú ý tới Hồng Nhãn Cuồng Tê ở bên bờ không ngừng lay đầu, phảng phất như uống say, bước chân lộn xộn, lại cách một hồi, oanh… ngã trên mặt đất.
- Ngươi làm?
Tổ An chỉ cảm thấy yết hầu phát khô, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, tiểu nha đầu này không phải là đang giả heo ăn thịt hổ chứ?
Thiếu nữ ừ một tiếng:
- Vừa rồi ta ở nơi đó hạ chút thuốc, nó xông lại đụng nát tảng đá, tự nhiên sẽ hút vào thuốc bột.
- Thuốc gì lợi hại như vậy, ngay cả gia hỏa to lớn như vậy cũng bị đánh ngã.
Tổ An tắc lưỡi, đột nhiên cảm giác có chút không đúng.
- Ngươi hạ dược trên tảng đá làm gì?
- Ta... Ta... Lo lắng...
Thiếu nữ ấp a ấp úng, thanh âm càng ngày càng thấp.
- Lo lắng ngươi... nhìn lén, bất quá ngươi yên tâm, đây chỉ là thuốc mê, không có độc.
Tổ An hít sâu một hơi, gia hỏa lớn như thế cũng ngã xuống, nếu vừa rồi mình không an phận, chẳng phải sẽ mê man một tháng?
- Bây giờ ngươi có thể nhắm mắt lại hay không, ta muốn đi mặc quần áo?
Thanh âm rụt rè của thiếu nữ truyền đến, phảng phất như đang nói yêu cầu quá phận gì đó.
- Đương nhiên có thể.
Tổ An vui vẻ, không mắng to sắc lang, cũng không kêu đánh kêu giết giống như trong tưởng tượng, chỉ có ôn nhu và xấu hổ, nữ nhân của thế giới này đều đáng yêu như thế sao?
Bất quá nghĩ đến Tuyết Nhi kia nhanh mồm nhanh miệng, trong nháy mắt hắn bỏ đi ý nghĩ này.
Thấy hắn đã nhắm mắt lại, lúc này thiếu nữ mới bơi lên bờ.
Nghe được thanh âm sóng nước mở ra, con mắt đóng chặt của Tổ An lặng lẽ mở ra một khe hẹp, đôi mắt này nhiều năm thiệt thòi như vậy, có cơ hội sao lại bạc đãi nó?
Chỉ thấy thiếu nữ phảng phất như một Mỹ Nhân Ngư, thân thể tinh xảo thướt tha như ẩn như hiện ở trong nước.
Thời điểm nàng bơi tới bờ, Tổ An không khỏi tràn đầy chờ mong: sắp mặc y phục!
Ai biết bỗng nhiên thiếu nữ phất tay, mặt nước lập tức dâng lên một màn nước, che khuất thân hình duyên dáng của nàng.
Tổ An nổi giận:
- Đây là phòng ai chứ, ta là người như vậy sao!
Sau một lát, màn nước tiêu tán, thiếu nữ cũng mặc xong y phục, chỉ thấy nàng phất tay:
- Ta mặc quần áo tử tế rồi, ngươi có thể mở mắt.
- Được rồi...
Tổ An đáp lại, đồng thời âm thầm nhả rãnh, nha đầu này thật thông minh.
Bơi tới bên bờ, hai mắt Tổ An tỏa sáng, một bộ váy áo màu xanh nước biển, dây lụa trắng cột bên hông, càng lộ ra cả người mềm mại và tinh tế.
Hai mắt thật to linh động, giống như búp bê biết nói chuyện đứng ở nơi đó, trong nháy mắt này Tổ An có chút hoảng hốt, còn tưởng nhìn thấy Saito Asuka.
Bất quá Tổ An lập tức ý thức được một cục diện lúng túng, đó là quần áo của hắn không ở nơi này!
- Sao ngươi không lên?
Thiếu nữ nhìn nam tử trong nước, khuôn mặt hơi đỏ lên, vội vàng chuyển qua bên cạnh.
- Vừa rồi không phải ta đã nói ta ngất bị nước trôi tới nơi này sao, ta cũng không biết quần áo ở nơi nào.
Tổ An nghĩ thầm nha đầu này thật hay thẹn thùng.
Thiếu nữ nghiêng đầu trầm tư một lát:
- Ngươi đã bị dòng nước trôi tới nơi này, vậy quần áo của ngươi hẳn ở thượng du.
- Ngươi có thể giúp ta đi tìm hay không, ta một người có chút sợ hãi.
Quan hệ giữa người và người tựa như lò xo, một phương yếu đi một phương khác sẽ mạnh chút, nguyên bản lúc trước hắn còn lo lắng bị truy sát, nhưng phát hiện tiểu cô nương này tính tình thẹn thùng rụt rè, hắn liền nhịn không được có ý nghĩ khi dễ nàng.
Thiếu nữ do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu nói:
- Được, kỳ thật ngươi không cần lo lắng như vậy, phụ cận con sông này không có hung thú gì ẩn hiện. Đương nhiên thời điểm chạng vạng tối sẽ có không ít dã thú đến bên này uống nước, bất quá chỉ cần không chọc đám Cương Liệt Hắc Sài trong Sài Lang Cốc, thì vấn đề không lớn.
- Vậy cái đồ chơi này là chuyện gì xảy ra?
Tổ An khoảng cách gần quan sát Hồng Nhãn Cuồng Tê đang hôn mê, không khỏi âm thầm tắc lưỡi, cái đồ chơi này thật lớn.
Thiếu nữ hơi đỏ mặt:
- Kỳ thật nó là theo chân ta từ trong Long Ẩn Sơn lao ra.
Tổ An kinh hãi:
- Ngươi tiến vào hạch tâm của Long Ẩn Sơn?
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết trong hạch tâm của Long Ẩn Sơn khẳng định có rất nhiều hung thú ngưu bức, hắn không biết nghe bao nhiêu người cảnh cáo tuyệt đối không được vào núi sâu, kết quả tiểu cô nương trước mắt dám lẻ loi một mình đi vào? Như vậy thực lực của nàng chẳng phải siêu cường?
Tổ An có chút hối hận, vừa rồi mình còn muốn khi dễ nàng, có phải tự tìm đường chết hay không?
- Đúng vậy, có ít thuốc ở trong hạch tâm của Long Ẩn Sơn mới có.
Thiếu nữ cõng lên một cái gùi thuốc, tiếu dung xán lạn tinh khiết.
- Đi thôi, ta đi với ngươi lấy quần áo.
- Đa tạ cô nương.
Tổ An bơi ở trong nước.
- Đúng rồi, ta gọi Tổ An, không biết cô nương tên gì?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất