Lục Địa Kiện Tiên

Chương 440: Thèm thân thể ta

Chương 440: Thèm thân thể ta


Tổ An lập tức nói:
- Họ Thạch, đây là ngươi có uy hiếp nhân chứng à?
Thạch Côn hừ một tiếng:
- Không tồn tại uy hiếp gì cả, ta chỉ là đơn thuần nhắc nhở nàng ta mà thôi, để tránh bị hạng gian trá nào đó mê hoặc hai mắt.
Hắn nghĩ vỡ cả đầu cũng không nghĩ thông lúc trước ở trong bí cảnh vì sao mình lại làm bằng hữu với người này, hiện tại vừa nhớ tới việc đó hắn lại ghê tởm tới buồn nôn.
Buồn nôn không chỉ có một mình hắn, Tổ An cũng đau đầu mười vạn lượng bạc mà mình bỏ ra, lại chẳng có tác dụng gì.
Còn cả mười vạn lượng dùng để lôi kéo Chương Hàm, còn có một chút tác dụng, nhưng cũng không lớn đến mức khiến hắn cảm thấy đáng với mười vạn.
Xem ra tương lai phải nghĩ kỹ xem kỹ năng gân gà Bằng Ức Cận Nhân này có đáng dùng không.
Lúc này Kỷ Tiểu Hi bỗng nhiên bình tĩnh lại, có lẽ là nghe thấy lời nói của đối phương, khiến nàng ta ý thức được đây là lĩnh vực chuyên ngành, thần thái của nàng ta lập tức khác hẳn:
- Theo ta được biết không có bất kỳ sách y học hoặc là tiền lệ nào cho thấy Vô Tung Huyễn Liên có tác dụng nối lại nguyên mạch.
Thạch Côn cười ha ha, đắc ý nhìn Sở Sơ Nhan:
- Đã nghe thấy chưa, ngay cả Kỷ cô nương cũng nói như vậy, cho nên hoàn toàn là các ngươi ngậm máu phun người.
Sở Sơ Nhan nhíu mày, chuyện này nàng ta quả thật nói dối, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, nàng ta sao dám nói ra tình hình thực tế.
Lúc này lại nghe Kỷ Tiểu Hi nói:
- Ta chưa nói hết, tuy không có tiền lệ Vô Tung Huyễn Liên có thể chữa lành nguyên mạch tổn thương, nhưng thiên tài địa bảo thần kỳ như vậy chưa chắc đã không có công năng này, chỉ là nó quá quý hiếm, trước giờ không ai lại lấy ra cho phế nhân nguyên mạch đứt đoạn phục dụng, cho nên tất nhiên không thể chứng minh. Nếu những gì Sở tiểu thư nói là thật, vậy ở lĩnh vực chữa bệnh chính là một phát hiện trọng đại, những người nguyên mạch đứt đoạn trong thế gian cuối cùng cũng có hy vọng khôi phục.
Trên mặt Sở Sơ Nhan nóng lên, vạn nhất thực sự dẫn nhầm đường lĩnh vực y thuật, lỗi của nàng ta sẽ rất lớn.
Nàng ta theo bản năng nhìn Tổ An một cái, thầm nghĩ sau này nói riêng với Kỷ Tiểu Hi, muốn nối lại kinh mạch tìm Vô Tung Huyễn Liên là vô dụng, chỉ có tìm hắn thì mới được.
Tổ An giống như đã nhận ra ý tứ trong ánh mắt nàng ta, thầm nghĩ nam nhân thì ta không cứu đâu, nếu là nữ mà bộ dạng xin xắn sáng rủa thì cũng không phải là không được...
Nghe thấy Kỷ Tiểu Hi nói như vậy, Thạch Côn lập tức bất mãn:
- Kỷ cô nương, ngươi nói như vậy thì có khác gì là vô ích.
Sắc mặt Kỷ Tiểu Hi đỏ lên, cũng cảm thấy lý do vừa rồi của mình đúng là ba phải cái nào cũng được, kỳ thật trong lòng nàng biết rõ loại một loại khả năng sau là không lớn, chỉ có điều vì giúp Tổ An, nàng ta mới cố ý nói ra loại khả năng này.
Nàng ta còn chưa kịp đáp lại, Khương La Phu lại nói:
- Vừa rồi nàng ta đã đều nói rõ ràng tình huống của các loại khả năng, sao có thể gọi là nói vô ích?
Thạch Côn cả kinh, lúc này hắn mới nhớ tới Khương La Phu là tiểu di của Kỷ Tiểu Hi, mình đúng là hồ đồ, chỉ nghĩ Kỷ Tiểu Hi sẽ lên tiếng cho Tổ An mà quên mất chuyện này, vội vàng nói xin lỗi:
- Là ta lỡ lời.
Khương La Phu trầm giọng nói:
- Chuyện này các ngươi bên nào cũng cho là mình đúng, bởi vì không có nhân chứng vật chứng khác, ta cũng không tiện phán định ai đúng ai sai, tiếp theo học viện sẽ điều tra sâu hơn, đặc biệt sẽ tra kỹ những người chết trong bí cảnh, quan hệ bối cảnh thế nào, thường ngày đi lại thân thiết với ai, tin rằng không bao lâu nữa sẽ có chân tướng rõ ràng.
Nói xong như có ám chỉ nhìn Thạch Côn một cái.
Trong lòng Thạch Côn giật thót, ngoài mặt thì vẫn ra vẻ chính trực:
- Đa tạ Khương hiệu trưởng chủ trì công đạo, trả lại cho ta sự trong sạch.
Chỉ cần hôm nay không bị tọa thực tội danh ngay tại đây, đối với hắn mà nói thì vẫn có thể chấp nhận, sau chuyện Thạch gia có đủ tài nguyên để vận tác chuyện này.
Bên kia Sở Sơ Nhan nhíu mày, có điều nàng ta cũng biết chuyện trong bí cảnh là không có chứng cớ, Thạch gia lại quyền thế ngập trời, muốn định tội Thạch Côn là không dễ dàng.
Tổ An nhún vai, kết quả như vậy cũng là trong ý liệu, dẫu sao một khi tội của Thạch Côn bị tọa thực, đó chính là tử tội, cho dù Khương La Phu là một hiệu trưởng cũng không dám mạo hiểm như vậy.
Cho nên lúc ban đầu hắn mới dùng phương pháp trực tiếp đơn giản nhất để giải quyết đối phương, chỉ tiếc Thạch Nhạc Chí này lại một mực chờ ở gần đó.
Khương La Phu vỗ tay:
- Được rồi, mọi người đều báo cáo cảnh ngộ và thu hoạch của mình trong bí cảnh với trường học, yên tâm, trường học sẽ không tham ô thu hoạch của các ngươi, chỉ là muốn để các lão sư có kinh nghiệm phong phú căn cứ vào thu hoạch của các ngươi để cung cấp kiến nghị và chỉ điểm tương ứng, để tránh sau này được các ngươi tu luyện lại lầm đường lạc lối.
- Đương nhiên trường học cũng sẽ có được tình báo bí cảnh tương ứng, làm chuẩn bị cho học đệ học muội của các ngươi sau này.
- Báo cáo xong mọi người đều trở về nghỉ ngơi, các ngươi sẽ có ba ngày để nghỉ ngơi hồi phục!
Một đám người đều hoan hô, trong bí cảnh tinh thần của mọi người luôn căng thẳng, nguy hiểm không biết, cạnh tranh giữa bạn học, khát vọng đối với thiên tài địa bảo vân vân, trong những ngày này đã ép cho bọn họ mệt mỏi không thôi, hiện giờ được nghỉ để thả lỏng, tất nhiên là cực kỳ cao hứng.
Đám người dần dần tản đi, Bùi Miên Mạn nhân lúc Sở Sơ Nhan nói chuyện với Kiều Tuyết Doanh liền đi tới bên cạnh Tổ An:
- Hiệp nghị của chúng ta còn được tính không.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất