Chương 441: Thèm thân thể ta (2)
- Hiệp nghị gì?
Tổ An chớp chớp mắt, nữ nhân này thật sự rất quyến rũ, mắt hoa đào giống như biết cười, có thể làm tan chảy tim của nam nhân.
Hừ, may mà ta có một lão bà đệ nhất, đã đề cao sức chống cự đối với sắc đẹp, nếu không thật sự có khả năng trúng chiêu rồi.
Bùi Miên Mạn thở dài một hơi, vẻ mặt u oán nói:
- Ta biết ngươi nhất định đã quên thề non hẹn biển giữa chúng ta rồi?
Tổ An:
- Ta thề non hẹn biển với ngươi lúc nào, nếu để người không biết chuyện nghe thấy, còn tưởng rằng là ta bội tình bạc nghĩa với ngươi đó.
Có điều vưu vật như vậy, thực sự có nam nhân sau khi làm chuyện ấy với nàng ta rồi còn vứt bỏ được sao?
- Xem ra ngươi là không định giúp ta tìm sổ sách rồi.
Bùi Miên Mạn thu hồi nụ cười.
Tổ An nhún vai:
- Ngươi cũng không giúp ta kéo gần quan hệ với Sở Sơ Nhan.
Đùa gì thế, chúng ta đều tiếp xúc da thịt rồi, còn cần gì ngươi tới nối tơ hồng?
Bùi Miên Mạn hiển nhiên cũng nghĩ tới điểm này:
- Xem ra chuyến đi tới bí cảnh lần này quan hệ của hai ngươi được hâm nóng hơn không ít, ài, sớm biết như vậy, lúc trước ta đã đi cùng với ngươi.
Vẻ mặt Tổ An lập tức trở nên cổ quái, nếu đi cùng ngươi, đến lúc đó ngươi và Sở Sơ Nhan đều bị nguyên mạch đứt đoạn, thế ta là phải cứu cả hai người à?
Vừa nghĩ tới quá trình cứu người, trong lòng hắn cũng thinh thích nói:
- Ài, nếu ngươi đi cùng thì tốt rồi.
Bùi Miên Mạn sửng sốt, không hiểu lắm ý tứ trong lời nói của hắn, luôn cảm thấy vẻ mặt của hắn có chút kỳ quái, không kìm lòng được mà túm chặt áo trước ngực:
- Lúc trước không phải ta không giúp, mà là ta không ngờ tốc độ của ngươi lại nhanh như vậy, thu phục được Sơ Nhan trước. Như vậy đi, chúng ta tiếp tục ước định lúc trước, nhưng ta lại đáp ứng một điều kiện khác của ngươi, ngươi thấy sao?
- Bất kỳ điều kiện gì cũng được à?
Tổ An tựa cười mà như không phải cười nói.
- Ta luôn cảm thấy nụ cười của ngươi khiến người ta có chút sợ hãi.
Tuy ngoài miệng Bùi Miên Mạn nói như vậy, nhưng vẻ mặt lại không sợ chút nào.
- Không biết ngươi rốt cuộc muốn gì?
- Nếu ta nói muốn ngươi, ngươi sẽ đáp ứng chứ?
Tổ An hỏi.
- Ngươi không đề xuất thì sao biết ta có đáp ứng hay không?
Trên mặt Bùi Miên Mạn có nét cười, nhưng trong nụ cười lại có thêm vài tia ý tứ nguy hiểm.
Tổ An quan sát đôi mắt quyến rũ động lòng người đó của nàng ta, một lúc sau vẫn lắc đầu:
- Thôi, ta không phải là tra nam làm loạn với khuê mật của lão bà.
Nụ cười của Bùi Miên Mạn cứng lại:
Lời này sao nghe lại không được tự nhiên thế nhỉ, ngươi trước sau đã câu dẫn ta bao nhiêu lần rồi, kết quả hiện tại lại giả vờ làm chính nhân quân tử?
Ngươi không phải loại người như vậy, vậy ta thì phải chắc?
Đến từ Bùi Miên Mạn, điểm nộ khí +256!
- Như vậy đi, hiện tại ta vẫn chưa nghĩ ra điều kiện, nghĩ ra rồi ta sẽ nói với ngươi, trước đó ta sẽ giúp ngươi lưu ý sổ sách đó.
Tổ An nói, hiện giờ Sở Sơ Nhan đã được hắn coi là người một nhà, sản nghiệp của Sở gia cũng là sản nghiệp của hắn, sao có thể cho phép thế lực khác đến đào góc tường?
Nếu cự tuyệt Bùi Miên Mạn, sau này nàng ta tìm người khác hợp tác, như vậy sẽ từ chỗ sáng chuyển tới chỗ tối, đến lúc đó càng khó phòng bị.
Còn không bằng lá mặt lá trái với nàng ta, như vậy có thể đặt nàng ta vào trong vòng giám sát.
Ừ, chính là những nguyên nhân này, tuyệt đối không phải là vì ngực nàng ta to!
- Đây mới là nam nhân đáng yêu chứ.
Nhìn thấy Sở Sơ Nhan và Kiều Tuyết Doanh đi tới bên này, Bùi Miên Mạn ở sau lưng bọn họ làm một nụ hôn gió, sau đó cười duyên rời đi.
- Ngươi và nàng ta nói chuyện gì mà nàng ta vui vẻ như vậy?
Sở Sơ Nhan có chút nghi hoặc hỏi.
- Ta nói tương lai sẽ nạp nàng ta làm thiếp, đến lúc đó gọi ngươi là tỷ tỷ, nàng ta liền cười thành như vậy đấy, ài, quả nhiên là thèm khát thân thể của ta.
Tổ An lộ ra vẻ mặt ngưng trọng nói.
Sở Sơ Nhan:
- ...
Kiều Tuyết Doanh:
- ..
Người này vẫn không biết xấu hổ như vậy.
Sở Sơ Nhan do dự một chút rồi vẫn nhắc nhở:
- Ngươi tốt nhất đừng chọc nàng ta, tuy ngoài mặt nữ nhân này ôn nhu hiền lành, nhưng trên thực tế hạ thủ lại cực kỳ tàn nhẫn, hắc viêm của nàng ta có thể đốt ngươi cháy tới cặn cũng chẳng còn, cho nên ngươi chớ có lơ là.
Nàng ta thực sự lo lắng Tổ An trong nhất thời muốn tìm chết chọc tới Bùi Miên Mạn, vậy thì có muốn cứu cũng không kịp.
Sau khi nói xong nàng ta giống như cảm thấy ý tứ quan tâm trong lời nói vừa rồi quá đậm, vội vàng nói:
- Đúng rồi, lần này tới đây là muốn nói với ngươi Tuyết Nhi sắp cáo biệt rồi?
- Cáo biệt?
Tổ An cả kinh.
Kiều Tuyết Doanh ừ một tiếng:
- Mấy năm nay đa tạ sự chiếu cố của Sở tiểu thư, nhưng thân phận của ta đích xác rất mẫn cảm, không thích hợp tiếp tục ở lại nơi này nữa.
- Ngươi chỉ cảm tạ nàng ta, không cảm tạ ta à, rõ ràng ta cũng chiếu cố ngươi nhiều như vậy mà.
Tổ An lập tức bất mãn.
Kiều Tuyết Doanh:
- ...
Nàng ta không nhịn được nghiến răng nghiến lợi nói:
- Kể ra thì ngươi nên cảm tạ ta mới đúng!
Tổ An ngượng ngùng cười cười:
- Chúng ta cảm tạ lẫn nhau, kể ra thì ngươi cũng không quá thiệt thòi, gia tăng tu luyện, giá trị sinh mệnh bị tổn thất chắc cũng được tu bổ lại rồi.
Kiều Tuyết Doanh lâm vào trầm mặc, biết hắn nói thật, đề thăng tư chất một cấp bậc, nàng ta tu luyện sẽ hơn, cuối cùng cũng có thể bổ sung lại một bộ phận thọ nguyên tương ứng.
Lại liên tưởng đến hắn ở trong bí cảnh hết lần này tới lần khác từ trong vũng máu đứng lên bảo hộ mình, kỳ thật trong lòng nàng ta đã sớm không bận tâm.