Chương 445: Thần tiên khó cứu (2)
Qua một lúc bỗng nhiên nàng ta ngừng lại, vẻ mặt kinh ngạc quay đầu nhìn nam nhân phía sau:
- Ngươi đi theo ta làm gì?
Tổ An nhún vai:
- Không phải ngươi bảo ta trở về nghỉ ngơi à?
Sở Sơ Nhan nhíu mày:
- Ngươi đi theo ta làm gì, phòng của ngươi ở bên kia mà?
Tổ An kinh ngạc:
- Lão bà, không phải là ngươi đã quên rồi chứ, lúc trong bí cảnh ngươi từng đáp ứng, sau khi trở về chúng ta sẽ ở chung một phòng, ta nghĩ thấy phòng đó của ta quá nhỏ, để ngươi vào ở thì thật sự có chút ủy khuất, cũng là phòng của ngươi lớn hơn, nên ta chuyển tới đó.
Nghe hắn mặc sức tưởng tượng đến lúc đó sẽ bố trí phong như thế nào, phải dùng gia cụ gì, Sở Sơ Nhan cảm thấy đầu như to ra:
- Ta đáp ứng ở với ngươi lúc nào?
Tổ An nhìn nàng ta với vẻ cổ quái:
- Không phải ngươi đã quên rồi chứ? Không đúng, ngươi chính là thiên tài tu luyện nổi danh, có thể làm được đã gặp qua là không quên được, xem ra là muốn trở mặt không giữ lời rồi.
- Ta...
Sở Sơ Nhan cuối cùng nhớ ra, lúc ấy hình như là mình từng nói những lời tương tự, mặt lập tức đỏ lên.
- Không được, tình huống lúc đó đặc thù, hơn nữa... Hơn nữa ta cũng không hoàn toàn đáp ứng.
- Nói như vậy là không có ý nghĩa.
Tổ An lập tức bất mãn.
- Đường đường là Sở đại tiểu thư nói rồi lại không giữ lời, hay là ta đi tìm người khác để phân xử, để mọi người biết nói đến cùng thì nên như thế nào!
Nói xong liền làm bộ muốn đi.
- Ấy đừng.
Sở Sơ Nhan quýnh lên, xưa nay da mặt nàng ta rất mỏng, nếu việc này lan truyền ra ngoài, nàng ta thực sự phải tìm một cái lỗ mà chui vào.
Thấy Tổ An đi rất kiên quyết, trong lòng nàng ta quýnh lên, chỉ cảm thấy một cỗ lãnh ý xộc lên cổ họng, sau đó oa một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Nhận thấy dị trạng của nàng ta, Tổ An hoảng sợ, vội vàng quay về đỡ nàng ta:
- Ngươi sao thế, ta chỉ là thuận miệng nói vậy thôi, ngươi cũng không đến nỗi phải hộc máu chứ.
Lúc này hắn mới chú ý thấy trong vết máu trên mặt đất không ngờ có mấy khối băng chưa tan, trong nhất thời không khỏi ngây ra.
Khi đang muốn hỏi nàng ta, lại phát hiện cả người nàng ta mềm nhũn trực tiếp ngả sang bên.
Hắn vội vàng ôm lấy nàng ta, mới phát hiện trên môi nàng ta không có một tia huyết sắc, cả người lạnh tới thấu xương.
- Lão bà, ngươi làm sao vậy?
Tổ An cuống quít hỏi.
- Ta... Ta không sao, bệnh cũ...
Sở Sơ Nhan yếu ớt nói, đang muốn giải thích kỳ thật mấy năm nay đều có bệnh này, lần trước sau đại hội gia tộc càng nặng hơn, nhưng còn chưa nói ra miệng, cả người liền hôn mê bất tỉnh.
- Lão bà đừng lo lắng, ta đi tìm đại phu cho ngươi.
Tổ An quýnh lên, ôm lấy nàng ta muốn đi thông tri cho bọn Sở Trung Thiên.
- Đừng làm chuyện vô dụng, đại phu căn bản là không trị được cho nàng ta.
Lúc này, một giọng nữ đặc biệt vang lên, thanh âm đó có một loại cao cao tại thượng từ trong xương tủy, đồng thời lại lộ ra một loại lười biếng quyến rũ, khiến người ta vừa nghe liền biết là thanh âm của Mị Ly.
- Hoàng hậu tỷ tỷ, ngươi tỉnh rồi à?
Tổ An kinh hỉ nói.
Mị Ly hừ lạnh một tiếng:
- Ta tỉnh từ lâu rồi, dẫu sao cũng phải xem hoàn cảnh hiện tại của ngươi chứ, xem có tiềm tàng nguy hiểm gì tới sinh mệnh gì hay không, để tránh không cẩn thận lại bị ngươi lừa.
- Ngươi có phát hiện gì không?
Tổ An vội vàng hỏi, hắn cũng hiếu kỳ.
- Tạm thời không có, có điều...
Mị Ly đổi đề tài, lạnh lùng nói.
- Vừa rồi một màn nữ nhân tên là Tần Vãn Như kia làm nhục ngươi ta đã nhìn thấy rất rõ ràng, vốn cho rằng ngươi là một nhân vật, không ngờ ở trong phủ nhà người ta lại có địa vị hèn mọn như vậy.
Tổ An cũng buồn bực nói:
- Ta biết làm sao bây giờ, dẫu sao nàng cũng là chủ mẫu của Sở gia, lại là mẫu thân của Sơ Nhan và Hoàn Chiêu.
- Không được, càng nghĩ càng tức, loại cảm giác vừa rồi giống như là nàng ta đang mắng cả ta vậy.
Âm điệu của Mị Ly cao lên mấy độ.
- Chỉ là một công tước phu nhân mà kiêu ngạo thành như vậy, năm đó cho dù là Vương phi công chúa nhìn thấy ta cũng không dám thở mạnh. Hừ, hay là ta bí mật bắt giữ rồi xử lý nàng ta nhé, cũng coi như bài trừ một tai hoạ ngầm, để tránh tương lai lại xảy ra vấn đề gì.
Tổ An bình an cũng chính là nàng ta bình an, bất kỳ tai hoạ ngầm nào cũng phải bóp chết trong trứng nước, về phần sinh tử của Tần Vãn Như, sao có thể được nàng ta để ở trong lòng, nàng ta là loại tính tình thà giết nhầm một ngàn cũng không buông tha cho một người.
Tổ An sợ hãi cả kinh:
- Đừng đừng!
Tuy hắn cũng không thích Tần Vãn Như, nhưng chỉ bởi vậy mà giết thì khoa trương quá.
- Ồ, ta hiểu rồi.
Mị Ly gật đầu.
- Tần Vãn Như đó cũng có vài phần tư sắc và ý vị, không ngờ tên gia hỏa háo sắc ngươi lại thích loại nữ nhân thành thục này, cũng được, vậy ta bắt giữ nàng ta rồi cho ngươi tùy ý xử trí, chờ chơi chán rồi giết cũng vậy thôi.
Tổ An:
- ...
Ngươi biết gì, ngươi biết cái quỷ!
- Vì sao ngươi lại có những suy nghĩ loạn thất bát tao như vậy nhỉ.
Tổ An cực kỳ đau trứng.
- Nàng ta là mẫu thân của lão bà ta.
Hắn còn chưa nói hết đã bị cắt ngang, Mị Ly hừ lạnh một tiếng:
- Đó chỉ là trình độ của ngươi quá thấp, chưa tiếp xúc được tới những cái đó, nghĩ tới những vương thất trong lịch sử, các loại sự việc bẩn thỉu còn ít ư? Giữa Thân huynh muội, hủy mẹ nạp con, giết huynh cướp tẩu... Chuyện như vậy cũng có không biết bao nhiêu, ngươi làm như vậy thì có tính là gì.
Tổ An:
- ...
Lượng Tin tức quá lớn khiến hắn trong nhất thời không tiêu hóa được, một lúc sau mới thở ra một hơi:
- Giới quyền quý đúng là loạn thật.