Lục Địa Kiện Tiên

Chương 450: Hàng đền tiền (2)

Chương 450: Hàng đền tiền (2)


Thấy hắn một mực không lên tiếng, Mễ lão đầu cũng không còn hứng thú mắng chửi:
- Thôi, dù sao đã cho Sở Sơ Nhan ăn rồi, có nói nhiều cũng vô dụng. Có điều sau này ngươi phải nhớ, trên thế giới này đề thăng thực lực của mình mới là vương đạo, cái khác đều là hư vô.
- Đúng rồi, nghe nói Vi Hoằng Đức đó cũng tiến vào bí cảnh, nhiệm vụ ta giao cho ngươi đã hoàn thành chưa?
Tổ An mặt không đỏ tim không đập nhanh nói:
- Trong bí cảnh hai ta có gặp gỡ chân thành, đã là bạn tốt.
Về phần Vi Hoằng Đức có coi hắn là bằng hữu hay không, hắn không bận tâm.
Lúc này mày nhíu chặt của Mễ lão đầu mới hơi giãn ra:
- Được, sau này nhớ phải hỏi thăm một chút một số hướng đi trong nhà trong nhà, việc to việc nhỏ đều phải nhớ kỹ, sau đó trở về bẩm báo cho ta. Nhớ kỹ đừng để hắn phát hiện, ta thấy ngươi rất thông minh, chắc có thể làm được.
- Không thành vấn đề.
Tổ An đáp ứng ngay, ngay sau đó tò mò hỏi.
- Có điều hỏi thăm tình huống trong nhà trong nhà để làm gì?
- Không nên hỏi thì đừng hỏi.
Mễ lão đầu lạnh lùng nói, bỗng nhiên ánh mắt nghiêm lại, vẫy tay một cái, Thái A Kiếm liền xuất hiện trong tay hắn.
Tổ An quýnh lên, thanh kiếm này sao có thể rơi vào tay người khác, chỉ tiếc giá trị vũ lực của hai bên chênh lệch quá lớn, trong nhất thời hắn cũng không dám vọng động, đang thầm cân nhắc lợi hại.
- Không ngờ là thần binh Thiên cấp, chẳng trách có thể chém đứt bội kiếm của Thạch Côn, xem ra lần này trong bí cảnh thu hoạch của ngươi quả nhiên không nhỏ.
Mễ lão đầu búng thân kiếm, sau đó tùy ý ném một cái, trả lại cho hắn.
- Yên tâm, lão phu không thèm cướp đồ của ngươi đâu.
Trong lòng hắn lại thầm bổ sung một câu: Dù sao thứ của ngươi sớm muộn gì cũng là của ta.
- Đa tạ tiền bối.
Sau khi Tổ An tiễn hắn rời khỏi, mới nhìn Thái A Kiếm nói.
- Ngươi đúng là không có tiết tháo, người ta vẫy tay là ngươi liền đi tới à?
Hư ảnh của Mị Ly hiện ra trên thượng, thần sắc có chút ngưng trọng:
- Ngươi có biết tu vi của hắn là gì không?
- Tu vi gì?
Tổ An vội vàng hỏi, trước giờ hắn cũng vô cùng hiếu kỳ đối với điều này.
- Cửu phẩm!
Môi hồng của môi hồng khẽ mở, trên mặt cũng có thêm mấy phần kiêng kị.
- Không kém Chương Hàm là bao nhiêu.
- Lợi hại như vậy à?
Tổ An lập tức trợn tròn mắt, phải biết rằng người được công nhận có tu vi cao nhất trong Minh Nguyệt Thành là Sở Trung Thiên, nhưng cũng chỉ là Bát phẩm, kết quả một hoa nông run run rẩy rẩy trong phủ không ngờ cũng là Cửu phẩm?
Có điều rất nhanh hắn liền thở phào nhẹ nhõm:
- Ngay cả Chương Hàm cũng bị ngươi treo lên đánh, hắn còn không bằng Chương Hàm thì sợ cái gì.
Trong mắt phượng của một đôi có thêm mấy phần thận trọng:
- Cái này khác, Chương Hàm là một lòng muốn chết, cho nên ta mới thắng hắn thoải mái như vậy, ngoài ra hiện giờ ta chỉ là trạng thái thể linh hồn, hơn nữa linh hồn bởi vì hai lần rời khỏi kí chủ mà hao tổn nghiêm trọng, hiện tại chỉ sợ không phải là đối thủ của hắn, cho nên ngươi tốt nhất đừng đắc tội với người này, ta không muốn cùng chết với ngươi.
Tổ An:
- ...
Hoàng hậu tỷ tỷ, đùi của ngươi không đủ thô!
Khi đang muốn nói, bỗng nhiên xa xa truyền đến thanh âm của Sở Hoàn Chiêu:
- Tỷ phu , tỷ phu, mau cùng ta đi chữa cho tỷ tỷ.
Rất nhanh một thiếu nữ tóc ngắn thở hồng hộc chạy tới, bộ ngực nhỏ không ngừng nhấp nhô, hiển nhiên trên đường đi chạy vội quá.
Vẻ mặt hoài nghi nói:
- Mẹ ngươi đồng ý cho ta trị liệu rồi à?
- Đương nhiên là không cho, có điều ta đánh ngất nàng ta rồi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Hoàn Chiêu đỏ bừng, vẻ mặt ngây thơ nói ra một tin tức có tính phát nổ.
Tổ An:
- ???
- Ngươi nói gì?
Hắn có chút không dám tin nên hỏi lại.
- Mẹ ta có thành kiến với ngươi, khẳng định sẽ không cho phép ngươi trị liệu cho tỷ ta, cho nên ta đánh ngất nàng ta rồi.
Sở Hoàn Chiêu bổ sung.
- Dùng mông hãn dược.
Tổ An đầu đầy hắc tuyến:
- Một tiểu cô nương như ngươi, lấy đâu ra những thứ loạn thất bát tao đó?
- Đương nhiên là vì chơi vui, đừng nói là mông hãn dược, thuốc xổ, xuân dược chỗ ta đều có, năm đó nha hoàn gia đinh cả phủ đều có hứng thú, đáng tiếc về sau bọn họ nhìn thấy ta đều chạy vòng quanh.
Sở Hoàn Chiêu tiếc nuối nói.
Lúc này Tổ An mới nhớ tới nha đầu này chính là Hỗn Thế Ma Vương của phủ, cảnh tượng khi mình vừa tới bị nàng ta thả chó cắn, cầm roi da quất vẫn sờ sờ trước mắt, cũng chính là gần đây hai người có chút thân thiết, khiến hắn theo bản năng quên mất những cái này.
- Lần này ta mạo hiểm như vậy để giúp ngươi, nếu ngươi không trị được cho tỷ tỷ ta, hừ hừ!
Sở Hoàn Chiêu giơ giơ quyền đầu lên, lộ ra một biểu cảm không hề có sức uy hiếp.
- Yên tâm, không thành vấn đề.
Tổ An gật đầu.
Vừa hay Thành Thủ Bình trở lại:
- Cô gia cô gia, thứ ngươi muốn ta tìm được rồi, Nhị tiểu thư cũng ở đây à?
Sở Hoàn Chiêu lười chẳng muốn quan tâm tới hắn, trực tiếp tiến đến bên cạnh Tổ An, thò cổ nhìn:
- Đây là cái gì vậy?
- Thứ cứu mạng.
Tổ An thu những thứ đólại.
- Đi thôi, chúng ta tranh thủ thời gian.
- Cô gia muốn làm gì, có cần ta giúp gì không?
Thành Thủ Bình lộ ra một nụ cười chân chó đầy nịnh nọt.
- Có.
Tổ An nghĩ nghĩ một chút rồi đáp.
- Có chuyện gì, cô gia tiểu thư cứ phân phó, tiểu nhân vượt lửa quá sông cũng không chối từ!
Thành Thủ Bình vỗ ngực cam đoan, thầm nghĩ, mình đun bếp nguội này đun đúng rồi, nhìn Nhị tiểu thư và cô gia thân thiết như vậy, cho dù tương lai đại tiểu thư không cần hắn, hắn vẫn có thể trở thành nhị cô gia, mình ở trong phủ vẫn có chỗ dựa.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất