Chương 452: Muốn không giả cũng khó (2)
Thường ngày thì không biết, lần này tiếp xúc gần mới phát hiện thân thể của Tần Vãn Như không ngờ lại thành thục đẫy đà như vậy, vào tay mềm tới bất khả tư nghị, trên người truyền đến mùi nước hoa hồng nồng đậm.
Tổ An nhớ mang máng kiếp trước từng đọc một số nghiên cứu trên mạng, hình như có nói nữ nhân thích nước hoa mùi hoa hồng, mùi càng nồng thì nhu cầu càng cao.
Không khỏi thầm dè bỉu, chẳng trách thường xuyên nhìn thấy mắt Sở Trung Thiên như gấu mèo, bộ dạng chột dạ, có một lão bà như vậy muốn không mệt cũng khó.
Chỉ có điều thân phận của đối phương khiến hắn căn bản không thể có ý tưởng khác, ôm nàng ta đi đến giường mềm ở bên cạnh, trên đường hắn thậm chí muốn trực tiếp ném nàng ta xuống sàn nhà lạnh như băng, để trút giận thường ngày bị nàng ta bắt nạt.
Chỉ có điều quay đầu nhìn tỷ muội Sở Sơ Nhan, chung quy cũng không tiện xuống tay.
Thuận tay ném nàng ta tới giường mềm ở bên cạnh, liền không nhìn nữa, quay về trong phòng trong.
- Tỷ phu, ngươi rốt cuộc định trị thế nào?
Sở Hoàn Chiêu vội vàng hỏi.
Tổ An đang định lên tiếng, bỗng nhiên ý thức được gì đó, ngượng ngùng cười nói:
- Cái này... Ta cần thương lượng riêng với tỷ tỷ ngươi.
Sở Hoàn Chiêu sửng sốt, cuối cùng cũng có phản ứng:
- Hay quá, tên gia hỏa ngươi không ngờ lại qua cầu rút ván! Ta giúp ngươi mà kết quả ngươi lại đẩy ta đi!
Tổ An xấu hổ nói:
- Không phải ta muốn đẩy đi, là có một số việc tỷ tỷ ngươi có thể không muốn để người khác biết.
Sở Sơ Nhan ở bên cạnh giật thót, giống như ý thức được gì đó, trong ánh mắt có thêm một chút xấu hổ, cũng mở miệng nói:
- Tiểu Chiêu, ngươi ra ngoài canh giúp tỷ tỷ đi, vạn nhất có người tới cũng tiện nhắc nhở chúng ta một tiếng.
Thấy nàng ta vẫn có chút không tình nguyện, lại bổ sung:
- Vạn nhất phụ thân vừa hay trở lại, nhìn thấy ngươi đánh ngất mẫu thân thì sao.
Làm nhiều năm như vậy nhiều năm như vậy, sớm đã nắm rất chuẩn tâm tư của muội muội.
- Hắn tới quận bên cạnh, làm sao về nhanh thế được.
Sở Hoàn Chiêu lẩm bẩm một tiếng, có điều đích xác vẫn lo lắng phụ thân về trước, thế là liền chạy ra bên ngoài trông chừng.
Nhìn thấy muội muội đi rồi, lúc này Sở Sơ Nhan mới nhìn về phía Tổ An:
- Nói đi, ngươi tính cứu ta thế nào.
Tổ An nhìn đôi mắt mỹ lệ của nàng ta:
- Kỳ thật ngươi cũng biết rồi mà.
Mặt Sở Sơ Nhan lập tức đỏ bừng, ánh mắt cũng trốn tránh:
- Không được, tuyệt đối không được!
- Vì sao không được, dù sao chúng ta cũng không phải lần đầu tiên...
Tổ An có chút u oán nói.
Sở Sơ Nhan quay mặt đi, từ phía sau thấy rõ cổ nàng ta đã đỏ bừng:
- Tóm lại chính là không được, lần này khác với lần trước, lần trước ta không thể phản kháng, cả người không thể động đậy, hiện tại nếu ngươi dám vô lễ với ta, ta... Ta sẽ giết ngươi!
Tuy nàng ta bị hàn khí xâm nhập ngũ tạng lục phủ, cả người yếu ớt, nhưng một thân tu vi vẫn còn, dù sao cũng là cao thủ tiếp cận Thất phẩm, cho dù nháy mắt bùng nổ một chút cũng đủ để giết chết hắn.
Đương nhiên nếu tùy tiện sử dụng nguyên lực, thương thế của nàng ta sẽ nặng thêm, đi tới chung điểm của sinh mệnh nhanh hơn.
- Ngươi ghét ta như vậy à?
Tổ An cũng nhíu mày.
- Không phải là ghét, mà là... Mà là... Chưa chuẩn bị xong...
Trong lòng Sở Sơ Nhan hoảng loạn, không biết nên giải thích như thế nào.
- Nói chung chính là không được.
Tổ An biết nếu lần này lại dám giống như trong địa cung, nàng ta hơn phân nửa sẽ trở mặt với mình.
Có điều lúc ban đầu hắn cũng không định dùng loại biện pháp này để cứu nàng ta:
- Cũng được, chỗ ta còn có một biện pháp khác, nếu ngươi vẫn không muốn thì ta cũng đành chịu.
- Biện pháp gì?
Sở Sơ Nhan vội vàng truy hỏi, thầm nghĩ chỉ cần không làm chuyện xấu hổ như lúc ở địa cung là được.
Tổ An lấy ra một cây ngân châm hàn quang lấp lánh:
- Châm cứu, ta dùng thủ pháp đặc thù đâm vào huyệt vị trên người ngươi, phóng thích hàn khí trong cơ thể ra từng chút một.
Sở Sơ Nhan hoài nghi:
- Nếu thực sự đơn giản như vậy, Bao đại phu không thể không biết.
- Không sai, trên đời này chỉ có ta mới làm được, đổi lại thành người khác thì không phải là đang cứu ngươi, mà là đang hại ngươi.
Tổ An đáp.
- Vì sao?
Đôi mi thanh tú của Sở Sơ Nhan hơi nhíu lại, hiển nhiên có chút khó hiểu.
- Bởi vì chỉ có ta mới biết tình huống của mỗi một tấc da thịt, mỗi một nguyên mạch của thân thể ngươi, biết nên dùng mấy phần lực, nên tiến vào từ góc độ nào, đổi lại là người khác, hơi dùng sức nhầm một chút, không chỉ không cứu được ngươi, ngược lại sẽ hủy tạng phủ và nguyên mạch của ngươi.
Tổ An trầm giọng nói.
Kỳ thật hắn không hề nói thật, không phải hắn biết tình huống nhỏ nhất ở các nơi trên thân thể đối phương, mà là Mị Ly biết, nàng ta đã thực sự ở trong thân thể của Sở Sơ Nhan, nắm rõ thân thể nàng ta giống như thân thể mình.
Bởi vì đã đáp ứng Mị Ly, không làm bại lộ sự tồn tại của nàng ta, cho nên chỉ có thể dùng mình làm lá chắn.
Sở Sơ Nhan sửng sốt:
- Vì sao ngươi lại biết tình trạng cơ thể ta?
Tổ An cười nói:
- Chẳng lẽ ngươi đã quên rồi sao, lúc ta cứu ngươi trong địa cung, chính là tập trung ý chí tẩm bổ tu bổ nguyên mạch cho ngươi, tất nhiên là nắm rất rõ thân thể của ngươi rồi, người khác nào có điều kiện như vậy.
Mặt Sở Sơ Nhan lập tức đỏ bừng:
- Được rồi được rồi, đừng nói nữa, ngươi châm cứu cho ta đi.
Tổ An mỉm cười, lấy ra các loại dược vật lúc trước bảo Thành Thủ Bình chuẩn bị, vận nguyên khí nghiền thành bụi phấn, sau đó điều phối thành thuốc nước.
Lờ mờ có thể ngửi thấy mùi thuốc truyền đến, Sở Sơ Nhan không nhịn được hỏi:
- Ngươi biết thuật à? Nhưng theo ta được biết, ngươi chắc chưa từng học y mới đúng.