Chương 458: Một giọt cũng không còn (2)
Hắn liều mạng bỏ chạy, lúc ban đầu là hắn mang Kiều Tuyết Doanh chạy, nhưng sau khi hiệu quả của Đại Phong biến mất, ngược lại là Kiều Tuyết Doanh chạy nhanh hơn, thế là lại biến thành đối phương dẫn hắn chạy.
Mí mắt Thạch Nhạc Chí giật giật, lúc trước hắn phụng mệnh bắt Kiều Tuyết Doanh, bởi vì công tử muốn người sống, chuẩn bị dùng để đùa bỡn, cho nên hắn xuất thủ có chút lưu tình, kết quả bị đối phương tìm thấy cơ hội chạy thoát.
Lúc ấy hắn cho rằng đối phương sẽ chạy đến học viện cầu cứu, ai ngờ nàng ta đâm hờ một thương, chạy tới Sở phủ.
Một đường đuổi tới bên này, trong lòng lại kiêng kị Sở Trung Thiên, cho tới trước đó không lâu vừa rồi có được truyền tin, nói Sở Trung Thiên đã vội vàng ra khỏi thành, hắn mới dám triệt để yên tâm đuổi theo.
Cho dù là như vậy, hắn vẫn không muốn kinh động tới Sở gia, còn cố ý che mặt đuổi tới, kết quả nào ngờ Tổ An này lại không chút do dự hò hét ầm ĩ.
Đổi lại là người khác, đối phương chưa phát ra tiếng đã bị hắn bóp chết rồi, nhưng cũng không biết là tình huống gì, tốc độ của đối phương trong nháy mắt vừa rồi khiến hắn không ngờ không đuổi kịp, rõ ràng đã phát huy tốc độ đến cực hạn, cho nên mới kinh động tới thủ vệ Sở phủ.
Trong mắt Thạch Nhạc Chí hiện lên vẻ tàn bạo, việc đã đến nước này, hắn chỉ có mau chóng bắt giữ Kiều Tuyết Doanh, thuận tiện giết tên cẩu tạp chủng Tổ An đó, để tránh kinh động tới nhiều người của Sở gia hơn, đến lúc đó có người nhận ra thân phận của hắn sẽ rất phiền.
Tuy Thạch gia không sợ Sở gia, nhưng hắn chỉ là khách khanh, chưa đại biểu được cho Thạch gia.
Gia chủ Thạch gia tuyệt đối cũng không đồng ý phát sinh xung đột chính diện với Sở gia như vậy.
Cảm nhận được truy binh phía sau càng lúc càng gần, trong lòng Tổ An lo lắng không thôi, thường ngày trong phủ có nhiều thị vệ như vậy cơ mà, vì sao hôm nay lại lâu như vậy mới xuất hiện hai người?
Thì ra bởi vì do Sở Sơ Nhan gặp bệnh tình nguy kịch, phu phụ Sở thị lo lắng có tin tức lộ ra, cho nên cố ý phong tỏa khu vực này, đuổi rất nhiều người ra ngoài, còn cố ý dặn vò người khác bất kể nghe thấy gì cũng đừng xông tới.
Cho nên tuy ngoại vi Sở gia có người nhận thấy động tĩnh bên này, lại cẩn tuân mệnh lệnh của lão gia phu nhân, đều không dám xông vào.
- Tổ An, ngươi đang quỷ khóc sói gào cái gì thế?
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng quát, chỉ thấy Tần Vãn Như đứng đó, mắt phượng lườm hắn.
Thì ra vừa rồi dược hiệu của nàng ta vừa hết, sau khi tỉnh lại vốn có chút kỳ quái, nhưng hai tỷ muội Sở Sơ Nhan lại cùng nói nàng ta chỉ là mệt mỏi quá độ lại thêm lo lắng qua mức, cho nên mới thiếp đi.
Cho dù trong lòng nàng ta có chút khó hiểu, nhưng sao có thể đoán được bị nữ nhi thân sinh đánh thuốc mê, càng sẽ không nghĩ đến hai tỷ muội bọn họ liên thủ với nhau lừa mình.
Sau đó Sở Sơ Nhan nói là thân thể nàng ta đã đỡ hơn rồi, Tần Vãn Như vốn có chút không tin, chỉ nghĩ là nàng ta đang an ủi mình.
Kết quả khi Sở Sơ Nhan cầm tay nàng ta, nàng ta lại ngạc nhiên phát hiện tay đối phương ấm áp hơn vừa rồi nhiều, đồng thời cũng nhận thấy tinh thần nàng ta cũng tốt hơn, vội vàng tìm Bao Hữu Lộ đến xem thử.
Kết quả không lâu sau thì nghe thấy bên ngoài có tiếng cãi nhau, nàng ta liền bảo nhị nữ nhi ở lại chăm tỷ tỷ, bản thân thì ra ngoài xem thử.
Vừa hay nhìn thấy Tổ An đang dắt tay một thiếu nữ mỹ lệ, nàng ta không khỏi tức giận đến một phật xuất thế, hai phật thăng thiên.
Tổ An ngươi giỏi lắm, nữ nhi của ta vừa xảy ra chuyện, kết quả ngươi liền ở bên ngoài thân thiết với nữ nhân khác như vậy?
Ngươi làm vậy có phải với Sơ Nhan không? Hay là không để Sở gia chúng ta vào mắt?
Đến từ Tần Vãn Như, điểm nộ khí +999!
Tổ An vội vàng chỉ về phía sau:
- Có người xấu xông vào Sở gia ý đồ gây rối!
Hắn không nói ra thân phận của Thạch Nhạc Chí, lo lắng hắn chó cùng rứt giậu mà hạ sát thủ.
Tần Vãn Như cau mày, thuận theo tay hắn nhìn một cái về phía sau, thấy Thạch Nhạc Chí che mặt, mày liễu dựng đứng:
- Các hạ là người phương nào, không ngờ dám xông vào Sở gia!
Mắt Thạch Nhạc Chí sáng rực lên, nhìn đường cong đầy đặn thướt tha của nữ nhân trước mắt, thầm khen một tiếng:
Một mỹ phụ cực phẩm!
Nếu là lúc khác, đụng phải một mỹ phụ nhân như vậy, với tính tình của hắn tuyệt đối sẽ không từ thủ đoạn bắt giữ nàng ta đùa bỡn một phen.
Chỉ tiếc hắn đã nhận ra thân phận của đối phương, phu nhân của Minh Nguyệt Công, hắn chỉ có thể đè ép tâm tư này dưới đáy lòng, đồng thời thầm cảm thán một tiếng: Minh Nguyệt Công này đúng là diễm phúc rất sâu, chẳng trách nhiều năm như vậy đều không nạp thiếp, có một lão bà vưu vật như vậy, sợ rằng sớm đã một giọt cũng không còn, nào có tinh lực mà nạp thiếp!
Cảm nhận được ánh mắt vô lễ của hắn, Tần Vãn Như giận dữ:
- Tự tìm cái chết!
Giơ tay lên đánh ra một chưởng về phía đối phương.
Tổ An lo lắng nàng ta bất ngờ không kịp đề phòng mà chịu thiệt, vội vàng nhắc nhở:
- Cẩn thận, hắn chính là Bát phẩm.
Nghe thấy lời nói của hắn, Tần Vãn Như cả kinh, nàng ta làm sao mà đoán được nửa đêm lại có một cao thủ Bát phẩm xông vào trong phủ hại dân hại nước!
Đáng tiếc hối hận thì đã muộn, nàng ta đã công tới, muốn nửa đường rút về là căn bản không thể.
- Mạng ta xong rồi!
Trong đầu Tần Vãn Như hiện lên một ý niệm.
Thạch Nhạc Chí nhanh chóng nghênh đón, một quyền đánh vào tay nàng ta, bởi vì lo sẽ bại lộ thân phận, không dám sử dụng bất kỳ công pháp hoặc là chiêu số đặc thù nào, chỉ dùng lực lượng nguyên thủy nhất của Bát phẩm.