Chương 460: Lục Mạch Thần Kiếm
Kết quả mình vẫn xem nhẹ tiết tháo của Thạch Côn, nhanh như vậy đã trả thù, hơn nữa còn chọn dùng thủ đoạn ti tiện như vậy.
Mấu chốt là Thạch Nhạc Chí này đường đường là cao thủ Bát phẩm hàng đầu, không ngờ lại một chút phong độ cao thủ cũng không có, bỏ thuốc cho một tiểu cô nương hậu bối trẻ tuổi như vậy?
Không bằng cầm thú!
Thân thể Kiều Tuyết Doanh càng lúc càng mềm, cả người càng lúc càng không có sức, cuối cùng không theo kịp bước chân của hắn, kéo Tổ An cùng ngã lăn xuống đất.
Thạch Nhạc Chí làm sao chịu bỏ qua cơ hội này, chân giậm xuống đất, một bàn tay nháy mắt chộp tới trên người hai người, một cỗ uy áp khủng bố bao phủ trên người bọn họ, khiến bọn họ không thể nhúc nhích.
Uy áp cường đại khiến Tổ An hít thở cũng có chút khó khăn, muốn kêu gọi Đại Phong cũng không làm được, bỗng nhiên linh cơ khẽ động, há miệng nói:
- Ngươi nhìn gì thế!
- Nhìn ngươi thì sao!
Vừa dứt lời Thạch Nhạc Chí liền ngây ra, vì sao mình bỗng nhiên lại nói ra những lời này?
Phải biết rằng trước kia hắn chưa từng nói những lời này, thậm chí là còn chưa từng nghe qua!
Không đúng, lúc trước khi ở đại hội gia tộc hai nhà Sở Viên đã nghe rồi, lúc đó hình như cũng là thời khắc mấu chốt Tổ An bỗng nhiên nói ra một câu "Ngươi nhìn cái gì", Viên Văn Đống ma xui quỷ khiến thế nào lại đáp một câu "Nhìn ngươi thì sao?", sau đó thì thua trận tỷ thí, bản thân cũng bị phế bỏ.
Lúc ấy mọi người đều cho rằng Viên Văn Đống bị đơ, vào thời khắc mấu chốt như vậy không ngờ lại phạm phải loại sai lầm cấp thấp đó.
Nhưng hiện tại Thạch Nhạc Chí cuối cùng cũng minh bạch, không phải Viên Văn Đống bị đơ, mà là Tổ An ày có một loại kỹ năng đặc biệt!
Nhưng trên đời này sao lại có kỹ năng cổ quái như vậy?
Thạch Nhạc Chí tràn ngập nghi hoặc, nhưng đã xác định được một chuyện, đó chính là đợi lát nữa trở về nhất định phải báo chuyện này lên, để tránh sau này công tử hoặc là người khác của Thạch gia bị một chiêu này lừa cho.
Tổ An thì nhân lúc hắn phân thần dẫn tới uy áp xuất hiện một chút thả lỏng, triệu hồi ra "Đại Phong", ôm Kiều Tuyết Doanh nhảy ra mấy chục trượng.
Lúc này Kiều Tuyết Doanh đã lâm vào trạng thái nửa hôn mê, nắm chặt áo Tổ An:
- Mau giết ta đi.
- Hả?
Tổ An thầm nghĩ ngươi bị hâm rồi à?
- Mau giết ta đi, bằng không ta rơi vào trong tay người Thạch gia, khẳng định phải chịu khuất nhục vô tận.
Kiều Tuyết Doanh nhân lúc còn có một chút tỉnh táo cuối cùng liền vội vàng nói.
Tổ An lắc đầu:
- Cá nhân ta xưa nay luôn hương tiếc ngọc, sao lại giết ngươi được. Ngươi đừng lo lắng, ta nhất định sẽ cứu ngươi.
- Chuyện đã tới nước này, ngươi còn có thể cứu thế nào!
Kiều Tuyết Doanh mơ mơ màng màng nhìn thấy Thạch Nhạc Chí cách bọn họ càng lúc càng gần, trong lòng lập tức tuyệt vọng.
- Nhất định là có biện pháp, nhất định có!
Tổ An không ngừng an ủi nàng ta, giống như cũng đang an ủi bản thân mình.
Lúc này Kiều Tuyết Doanh đã triệt để hôn mê, chỉ có điều tay vẫn túm chặt ngực áo của hắn, giống như chỉ có như vậy, mới có thể yên tâm mà ngất đi.
Mỗi lần Tổ An cảm thấy Thạch Nhạc Chí sắp đuổi tới gần, hắn liền trực tiếp thốt ra một câu "Ngươi nhìn cái gì?"
Thạch Nhạc Chí không thể không bị ép phải trả lời "Nhìn ngươi thì sao".
Hắn liền lợi dụng khoảng cách này để kéo giãn cự ly, có điều thứ này chỉ xuất kỳ bất ý nhất lúc ban đầu, sau mấy lần Thạch Nhạc Chí cũng có chuẩn bị, ảnh hưởng phải chịu cực kỳ bé nhỏ.
Cuối cùng Tổ An chạy vào một viện tử hẻo lánh, thở hổn hển ngừng lại.
Thạch Nhạc Chí cũng ngừng lại ở ngoài mấy trượng, vừa chậm rãi bước về phía hắn, vừa cười lạnh nói:
- Chạy đi, sao không chạynữa đi?
Thủ đoạn loạn thất bát tao của Đối phương khiến hắn cũng có chút kiêng kị, cho nên không trực tiếp tiến lên, mà là trước tiên vươn khí cơ ra bốn phía dò xét xung quanh một chút, không phát hiện bất kỳ cạm bẫy hoặc là người tu hành nào khác, mới thở phào nhẹ nhõm.
Thầm cười tự giễu, nghĩ mình đúng là bị người này khiến cho có chút thần hồn nát thần tính, thủ đoạn của hắn có nhiều tới mấy, tu vi cũng chỉ là Tam phẩm có thể gây ra được sóng gió gì chứ.
Trên mặt Tổ An lại lộ ra nụ cười thần bí:
- Vừa rồi sở dĩ ta chạy, là để chọn nơi táng thân u tĩnh cho ngươi, hiện giờ bốn bề vắng lặng, địa điểm cũng chọn xong rồi, tất nhiên không cần chạy nữa.
- Nơi này chim hót hoa nở, gió mát hây hây, là nơi phong thuỷ bảo địa để chôn người, ngươi nên cám ơn ta mới phải.
Thạch Nhạc Chí:
- ...
Hắn không biết là mình nghe lầm hay là người này não tàn, cũng không biết lấy đâu ra tự tin mà nói những cái này.
Đến từ Thạch Nhạc Chí, điểm nộ khí +666!
- Ngươi cho rằng ta còn có thể mắc mưu sao?
Thạch Nhạc Chí lạnh lùng nói, vừa rồi bị tên này phô trương thanh thế hù dọa, hiện tại nhớ tới vẫn cảm thấy mất mặt, cùng một sai lầm há có thể phạm phải lần thứ hai.
Vào lúc này, một thân ảnh run rẩy từ nhà gỗ nhỏ bên cạnh đi ra:
- Phát sinh chuyện gì vậy, sao ồn ào thế?
Thạch Nhạc Chí nhướng mày, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một hoa nông tuổi già sức yếu đứng đó, bên hông còn đeo một cái cuốc nhỏ, cả người khô quắt giống như da cây quýt bị gió thổi khô.
Chuyện gì vậy, vừa rồi rõ ràng hắn đã điều tra phạm vi mấy chục trượng, không thấy có người khác mà.
Có điều trên người đối phương không có lấy một chút dao động nguyên khí, rất nhanh hắn liền yên lòng, chỉ là một lão đầu tử bình thường mà thôi.
Thế là hắn trực tiếp không đếm xỉa tới đối phương, mà là nhìn về phía Tổ An, cười lạnh nói:
- Ngươi làm như vậy chỉ là kéo theo một người chết cùng thôi.