Chương 461: Lục Mạch Thần Kiếm (2)
Tổ An thì vội vàng trốn tới phía sau hoa nông đó:
- Tiền bối, người này không chỉ muốn giết ta, còn không coi ngươi ra gì.
Hoa nông này tất nhiên chính là Mễ lão đầu, vừa rồi hắn liều mạng chạy, không phải không có mục đích, mà là trực tiếp chạy tới chỗ ở của Mễ lão đầu, tên gia hỏa Mị Ly đó không đáng tin cậy, hiện tại toàn bộ Sở phủ, người có thể cứu mình có lẽ chỉ có hắn.
- Biện pháp châm ngòi ly gián của ngươi không cao minh.
Mễ lão đầu nhướng mày, hiển nhiên khá là bất mãn đối với hành vi hắn dẫn người đến chỗ của mình.
Tổ An ngượng ngùng cười cười:
- Hắn đích xác không để tiền bối vào mắt mà.
Nghe thấy đối thoại của hai người, Thạch Nhạc Chí cả kinh, lại không nhịn được mà nhìn Mễ lão đầu một cái, nhưng thân thể giống như gió thổi cũng ngã của đối phương nhìn thế nào cũng không thấy có dấu vết tu hành?
Một lúc sau mới có phản ứng, cười lạnh nói:
- Lại muốn ở đây phô trương thanh thế, chờ viện binh tới à.
Hắn đã nghe thấy xa xa trong Sở phủ có tiếng người ồn ào, hiển nhiên lực lượng phòng vệ của Sở phủ đang thức tỉnh, hắn không muốn xung đột chính diện với Sở gia, định tốc chiến tốc thắng, lập tức mang Tổ An và Kiều Tuyết Doanh ra khỏi nơi này.
Về phần lão hoa nông đó, thuận tay diệt luôn là được, con kiến như vậy sống trên đời cũng là lãng phí lương thực.
Mễ lão đầu lại căn bản không quan tâm tới hắn, ánh mắt dừng ở trên người nữ tử trong lòng Tổ An:
- Nàng ta là ai? Ơ, Tuyết Nhi à?
Ở Sở gia nhiều năm như vậy, hắn tất nhiên nhận ra Tuyết Nhi.
Tổ An vội vàng gật đầu:
- Đúng vậy, đúng vậy, người này xông tới cướp phủ bắt nữ quyến, ta tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, thế là hắn cũng muốn giết ta.
- Tuyết Nhi không phải đã phản ra khỏi Sở gia rồi sao.
Mễ lão đầu hừ một tiếng, trực tiếp vạch trần lời nói dối của hắn.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tổ An ngượng ngùng đáp:
- Đối phương là người của Thạch gia, phụng mệnh đến đuổi giết chúng ta.
Hắn không dám nói đối phương là tới bắt Tuyết Nhi, lo lắng Mễ lão đầu sẽ khoanh tay đứng nhìn, nhưng mình thân là một nửa đồ đệ của hắn, chắc hắn không thể không quản chứ.
- Thạch gia.
Ánh mắt Mễ lão đầu nhíu lại, như hiểu ra gì đó.
- Các ngươi kẻ xướng người hoạ xong chưa?
Thạch Nhạc Chí đã bực mình.
- Lão đầu chết tiệt, cút ngay đi, ta có thể cho ngươi được chết một cách thống khoái.
Mễ lão đầu thở dài một hơi:
- Không ngờ nhiều năm như vậy trôi qua, thế giới tu hành lại có nhiều kẻ ếch ngồi đáy giếng như vậy, chỉ là một Bát phẩm không ngờ cũng dám không coi ai ra gì như vậy.
- Sao ngươi biết...
Trong lòng Thạch Nhạc Chí giật thót, không dám khinh thị hoa nông nhìn thì bình thường trước mắt này nữa.
Hắn lại dùng khí cơ xem xét đối phương một phen, đáng tiếc vẫn không có được kết quả gì, như vậy chỉ có ba loại khả năng, hoặc tu vi của đối phương hơn xa hắn; Hoặc đích xác chỉ là người thường; Hoặc trên người hắn có pháp bảo có thể che giấu khí cơ.
Thạch Nhạc Chí nghĩ tới nghĩ lui, khả năng cuối cùng là lớn nhất, dẫu sao sự bình tĩnh mà đối phương thể hiện ra và lập tức nhìn ra tu vi của mình cũng không quá giống một người bình thường.
Tu vi của đối phương hơn xa hắn, điều này là không thể!
Từ Lúc nào Bát phẩm lại không đáng tiền như vậy?
Toàn bộ Minh Nguyệt Thành người hơn được hắn chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngay cả đấu với đệ nhất cao thủ Sở Trung Thiên, hắn cũng tự thấy có sức đánh một trận, lão già trước mắt này không thể có tu vi còn cao hơn cả Sở Trung Thiên chứ? Nếu không vì sao lại cam nguyện ở Sở phủ làm hoa nông?
Thế giới này nào có nhiều cao thủ lánh đời như vậy, người tu hành cần đại lượng tài nguyên chống đỡ, cho nên tu vi càng cao, thường thường thân phận địa vị cũng lại càng cao, những người ẩn cư không có tiếng tăm gì đó, sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác vượt qua.
Nghĩ thông tất cả những lớn, Thạch Nhạc Chí lập tức cảm thấy thản nhiên, hắn có gì mà phải sợ, người này có cao giỏi tới mấy cũng không thể miểu sát ta được?
- Đúng là lớn tuổi rồi hay nghi thần nghi quỷ, lão phu cũng lười chẳng muốn nhiều lời với các ngươi.
Thanh âm của thị vệ Sở gia Càng lúc càng gần, Thạch Nhạc Chí biết không thể chậm trễ được nữa.
Thế là hắn vừa dứt lời, cả người giống như đại bàng tung cánh, một cỗ khí thế vô cùng dồi dào lập tức tỏa ra, chung quanh vô số cành cây trực tiếp bị bẻ gẫy, những cỏ nhỏ giống như bị một đôi bàn tay vô hình ép cho nằm rạp xuống đất, về phần những đóa hoa vốn nở rộ ở ven đường thì nháy mắt biến thành bột mịn.
Nhìn thấy thảm trạng của những đóa hoa mà mình tỉ mỉ chiếu cố, trên gương mặt khô quắt của khô quắt hơi run run:
- Vốn vẫn có chút do dự có nên xuất thủ hay không, nhưng hiện tại... Ngươi đi chết đi.
Nghe thấy một câu nhẹ nhàng bâng quơ của đối phương, Thạch Nhạc Chí thầm cười lạnh, cũng không biết đám gia hỏa này lấy đâu ra tự tin như vậy, ai nấy đều mặt dầy giống như cao thủ nhất đẳng.
Hắn xuất thủ không hề lưu tình, tính trực tiếp đánh cho lão đầu này ra bã, sau đó dư lực thuận thế có thể đoạn tứ chi của Tổ An.
Đến lúc đó xách Tổ An giống như xách chó chết trở về, khi công tử hưởng dụng Kiều Tuyết Doanh, mình lại khiến Tổ An này hối hận vì đã sống trên đời.
Bỗng nhiên trong lòng hắn nổi lên báo động, tóc gáy cả người đều dựng đứng lên, giống như mỗi một tế bào đều đang cảnh báo cho hắn một sự nguy hiểm cực độ, trong lòng hắn hoảng hốt, nhưng không biết vấn đề nằm ở đâu.
Vì sao mình lại có cảm giác nguy hiểm?
Hắn thuận thế nhìn quét một vòng, không có gì dị thường, người của Sở gia trong một chốc một lát vẫn chưa thể đuổi đến kịp, tên gia hỏa Tổ An đó cũng đang ở đây, hoa nông...