Chương 462: Lục Mạch Thần Kiếm (3)
Ơ, hoa nông đâu rồi?
Đúng lúc này, sau đầu bỗng nhiên truyền đến một thanh âm âm lãnh:
- Đã nhìn thấy ta rồi, há có thể để cho ngươi trở về!
Thạch Nhạc Chí còn chưa kịp có phản ứng, sau đầu truyền đến một trận đau đớn, hắn bỗng nhiên phúc chí tâm linh, nghĩ tới gì đó:
- Thân pháp này tốc độ này, ngươi là... Năm đó...
Chỉ tiếc hắn còn chưa nói hết, cả người đã rơi vào hắc ám vô tận, thân thể giống như cây không rễ, nặng nề ngã xuống đất.
Tổ An ở bên cạnh thấy mà trợn mắt há hốc mồm:
- Sặc, ta biết ngài lợi hại, nhưng đây là cao thủ Bát phẩm, nói miểu sát là miểu sát, không khỏi quá... Quá...
Hắn quá cả nửa ngày, thật sự không tìm thấy bất kỳ từ ngữ gì để biểu đạt tâm tình lúc này.
Mễ lão đầu thản nhiên nhìn hắn một cái:
- Nơi này giao cho ngươi, nên nói với người Sở gia thế nào thì tự nghĩ đi, nếu còn tiết lộ thân phận của ta, ngươi cũng có thể đi theo hắn.
Nói xong mũi chân điểm một cái, cả người liền biến mất trong bầu trời đêm.
Tổ An biết hắn là không muốn ở lại nơi này, để tránh bị người Sở gia nhận thấy gì đó.
Nghĩ đến sự lạnh lùng trong câu nói trước khi hắn rời đi, Tổ An không nhịn được mà rùng mình, hắn biết đối phương tuyệt đối không nói đùa.
Xem ra thân phận của hắn rất có bí ẩn.
Lúc này Tổ An không kịp nghĩ kỹ, hắn đã nghe thấy tiếng bước chân của hộ vệ Sở gia từ cách đó không xa truyền đến.
Hắn vội vàng giấu Kiều Tuyết Doanh vào trong một bụi hoa rậm ở bên cạnh, dẫu sao hiện giờ thân phận của nàng ta là phản đồ Sở gia, nếu bị người Sở gia phát hiện, tuyệt đối là không hay.
Không lâu sau, Tần Vãn Như dẫn theo Nhạc Sơn cùng với một đám thị vệ tinh nhuệ chạy tới, nhìn thấy tình cảnh trong sân thì đều dừng chân, đều trợn tròn mắt.
Chỉ thấy Tổ An đứng đội diện Thạch Nhạc Chí, ngón tay dí vào đầu Thạch Nhạc Chí, quyền đầu của Thạch Nhạc Chí thì đặt ở trước ngực Tổ An.
- Tiểu An, ngươi... Ngươi không sao chứ?
Thanh âm của Tần Vãn Như có chút run rẩy, trong lòng lại lạnh toát, vừa rồi tu vi của người áo đen này cao tới thế nào, nàng ta đã tự thể nghiệm, bị một quyền của hắn đánh trúng ngực, Tổ An làm sao còn mạng.
Nghĩ đến đối phương vừa rồi là vì cứu mình mà cố ý dẫn dắt người áo đen rời đi, trong lòng nàng ta rất đau xót, nghĩ đến mình trước giờ luôn nghiêm khắc với hắn như vậy, kết quả vào thời điểm nguy cấp hắn không ngờ lại vẫn muốn cứu mình.
Hắn cứ như vậy mà chết, sau này biết ăn nói thế nào với hai nữ nhi vsg phu quân đây!
- Tiểu An, ngươi yên tâm, ta sẽ báo thù cho ngươi! Người đâu, loạn đao chém chết tên tặc tử này!
Tần Vãn Như mắt phượng hàm sát, coi Sở gia là nơi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?
Bát phẩm thì sao, vẫn phải bỏ mạng lại nơi này!
Thị vệ khác đều dạ một tiếng, đang muốn xông lên, bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm quen thuộc:
- Ài, ta một mực muốn khiêm tốn, đáng tiếc ngươi lại cứ bức ta, ta chỉ có thể sử ra Lục Mạch Thần Kiếm. Bỏ lại tính mạng một cách vô ích, việc gì phải khổ thế!
Ngón tay Tổ An nhẹ nhàng điểm một cái, Thạch Nhạc Chí đã chết từ trước lại mềm oặt ngã xuống trong ánh mắt bất khả tư nghị của một đám người chung quanh.
Tổ An vừa nói còn vừa rất khệnh khạng thổi thổi đầu ngón tay, giống như vừa rồi dùng ngón tay bắn súng vậy.
Tất cả mọi người ở đây đều cả kinh tới cằm như sắp rớt xuống đất, có một thoáng thời gian yên tĩnh không tiếng động.
Vừa rồi phu nhân nói người xâm nhập là tu vi gì?
Hình như là Bát phẩm thì phải?
Một đám người như lâm đại địch, đều đã làm tốt chuẩn bị hy sinh ít nhất một nửa số người, kết quả một cường địch như vậy, lại bị cô gia giải quyết một cách thoải mái?
- Lục Mạch Thần Kiếm là chiến kỹ gì?
Một đám thị vệ ngơ ngác nhìn nhau, đều từ trong ánh mắt mê mang nhìn ra đối phương cũng không biết, sau đó đều nghi hoặc nhìn thống lĩnh Nhạc Sơn.
- Sao ta biết được!
Mặt Nhạc Sơn nóng lên, hắn tự thấy cũng coi như hiểu biết rất nhiều công pháp, chiến kỹ, nhưng công pháp Lục Mạch Thần Kiếm này trước giờ lại chưa từng nghe qua.
Cho dù chưa từng nghe qua, nhưng vừa nghe thấy danh đầu này, nhất định không phải phàm vật, ít nhất cũng là Địa cấp, hơn nữa trong tên không ngờ dám mang chữ thần, nói không chừng còn là chiến kỹ Thiên cấp trong truyền thuyết!
Cũng giống như binh khí, nguyên thạch, chiến kỹ của thế giới này cũng chia thành Phàm cấp, Địa cấp, Thiên cấp!
Giống như "Mười ba thức kiếm thuật Sơ cấp" dạy trong học viện chính là chiến kỹ Phàm cấp.
Chiến kỹ Phàm cấp nghe thì rất yếu, nhưng trên thực tế có chiến kỹ và không có chiến kỹ, uy lực công kích sẽ có cách biệt một trời một vực.
Mà đại đa số người tu hành, thậm chí một bộ chiến kỹ cũng không có, chỉ dựa vào một số bản năng, kinh nghiệm để chiến đấu.
Người tu hành cùng cảnh giới, có chiến kỹ thường thường có thể nghiền ép không có chiến kỹ; Chỉ có điều chiến kỹ rất hiếm hoi, chỉ có học viện, một số đại gia tộc mới có.
Trên đời đại đa số người đều chỉ có chiến kỹ Phàm phẩm, Địa cấp thường thường đều là học sinh thiên kiêu của học viện, thành viên nòng cốt của đại gia tộc mới có, về phần chiến kỹ Thiên cấp, đều thuộc về tồn tại trong truyền thuyết.
Khi thị vệ của Sở gia đều đang suy đoán hắn là chiến kỹ gì, người khiếp sợ nhất không ngoài Tần Vãn Như.
Thị vệ khác chưa đối mặt với người áo đen thần bí đó, hai người đối mặt duy nhất đều đã bị giết, nhưng nàng ta chính là đã tự mình giao thủ rồi.
Với tu vi Lục phẩm của nàng ta, đối mặt với một chiêu của đối phương đã bại trận, còn là dưới tình huống đối phương thủ hạ lưu tình, từ đó chứng minh thực lực của người đó hơn xa mình.