Chương 472: Sủng nữ cuồng ma
Tổ An xòe tay:
- Nhị thúc Tam thúc đều là thúc thúc của Sơ Nhan, chẳng lẽ lại không thể nói với bọn họ sao?
- Ngươi nói rồi à?
Mắt phượng của Tần Vãn Như trợn lên.
- Cũng không nói gì, chỉ tò mò vì sao không thể nói với bọn họ thôi.
Tổ An đáp, hắn chính là muốn thừa cơ xem nội bộ của Sở gia rốt cuộc là tình huống gì.
- Vậy thì tốt,.
Lúc này sắc mặt của Tần Vãn Như mặt mới dịu đi mấy phần.
- Chuyện này liên quan tới tương lai của Sở gia, tất nhiên không thể tùy tiện tiết lộ.
Nghĩ đến sau này cùng tồn tại dưới một mái hiên, hắn khó tránh khỏi sẽ tiếp xúc với phòng hai phòng ba, nàng ta lại bổ sung nói:
- Tuy bọn họ là thúc thúc của Sơ Nhan, nhưng dẫu sao cũng không phải một phòng, mỗi người đều có tính toán của mình, cho nên vẫn phải có chút phòng bị.
Tổ An gật đầu:
- Vâng.
Xem ra nhất mạch này của Sở Trung Thiên cũng chỉ là mặt và tâm bất hòa với phong hai phòng ba, có điều đây cũng là chuyện bình thường, trong đại gia tộc, các loại tranh giành lợi ích, thân huynh đệ cũng sẽ trở mặt, huống chi Sở Thiết Sinh, Sở Nguyệt Pha và Sở Trung Thiên chỉ là đường huynh đệ.
Trong lúc nói chuyện hai người đã tới phòng của Sở Sơ Nhan, quản gia Hồng Trung canh giữ ở cửa.
Nhìn thấy Tần Vãn Như dẫn Tổ An đến, trên mặt Hồng Trung lộ ra vẻ kinh ngạc, có điều chỉ lướt qua trong giây lát, liền nghiêng người để bọn họ đi vào.
Hai người đi vào phòng ngủ, Sở Trung Thiên đang ngồi ở xa xa vẻ mặt ngưng trọng, Kỷ Đăng Đồ thì ở ngoài bình phong, ba sợi tơ nhỏ nối ngón tay mình với cổ tay của Sở Sơ Nhan, nhắm mắt lại vừa vuốt râu vừa bắt mạch.
Bao Hữu Lộ thì đứng ở bên cạnh nhìn hắn với vẻ hâm mộ, loại phương pháp huyền ti chẩn mạch này hắn cả đời cũng không học được, quả nhiên không hổ là người được công nhận là thần y.
Sở Hoàn Chiêu thì ngồi bên giường tỷ tỷ sau bình phong, vẻ mặt cũng khẩn trương, tuy ngày hôm qua Tổ An nói nàng ta là không sao, nhưng trong lòng vẫn có chút thấp thỏm.
Nhận thấy hai người tiến vào, Sở Trung Thiên chỉ hơi gật đầu, liền tâm sự nặng nề suy tư gì đó.
Kỷ Đăng Đồ thì quay đầu chớp chớp mắt với Tần Vãn Như, bộ dạng ngả ngớn.
Tần Vãn Như nhíu mày, có điều không phát tác, mà là yên lặng ngồi xuống bên cạnh Sở Trung Thiên, nhẹ nhàng cầm tay hắn.
Thấy một màn này, Kỷ Đăng Đồ bĩu môi, biểu cảm đó hiển nhiên là có chút khó chịu.
Tổ An thì thờ ơ lạnh nhạt, xem ra lời đồn lúc trẻ tuổi Kỷ Đăng Đồ từng theo đuổi Tần Vãn Như là thật, chỉ có điều Tần Vãn Như cũng toàn tâm toàn ý với Sở Trung Thiên.
Ngẫm lại cũng đúng, Sở Trung Thiên bộ dạng đẹp trai, lại đường đường là công tước, bất kể đặt ở thế giới nào cũng là cực phẩm kim cương, tuy bộ dạng của Kỷ Đăng Đồ cũng không tồi, nhưng quá lôi thôi lếch thếch, hơn nữa chỉ là đại phu, chung quy không thể so sánh với công tước.
Nữ nhân sẽ chọn ai không phải nhìn cái rõ ngay sao.
Tổ An thầm cảm thán, lão bà đẹp chính là khiến người ta thèm muốn, lúc trước là Sở Thiết Sinh, hiện tại là Kỷ Đăng Đồ, còn có ánh mắt của Thạch Nhạc Chí ngày hôm qua, mình trong khoảng thời gian ngắn liền phát hiện nhiều người ngấp nghé nàng ta như vậy.
Nhạc phụ đại nhân này của mình phải thật cẩn thận.
Đúng lúc này, Kỷ Đăng Đồ thu lại ba sợi tơ, người của Sở gia vội vàng đứng dậy hỏi:
- Kỷ thần y, thế nào rồi?
Kỷ Đăng Đồ đáp:
- Vừa rồi ta chẩn đoán mạch đập của Sở tiểu thư, tuy hàn khí nhập, ngoài mặt thì bệnh tình nguy kịch, nhưng loáng thoáng có thể nhận thấy một cỗ sinh khí, không khoa trương như các ngươi nói lúc trước.
Nhìn hắn khi nói chuyện trên người dường như lấp lánh một loại quang huy, Tổ Anở bên cạnh không thể không cảm thán, người này thường ngày cà lơ phất phơ, nhưng vừa nói tới lĩnh vực chuyên ngành, quả thật là khí chất khác biệt hẳn.
Chắc hẳn năm đó chính là dựa vào cái này để lừa mẹ của Kỷ Tiểu Hi, nếu không với cái bộ dạng thường ngày của hắn, thật sự không thể tưởng tượng được nữ nhân có thể sinh ra nữ nhi xinh đẹp đáng yêu như Kỷ Tiểu Hi lại coi trọng hắn.
Kể ra thì vẫn chưa từng nghe nói Kỷ Tiểu Hi nhắc tới mẫu thân nàng ta, mấy lần trước tới nhà bọn họ cũng không phát hiện có sự tồn tại của nữ chủ nhân, cũng không biết mẹ nàng ta rốt cuộc có tình huống gì.
- Quả thực là như vậy à?
Sở Trung Thiên vừa kinh ngạc lại vừa vung mừng đứng bật dậy.
Bao Hữu Lộ ở bên cạnh cũng lộ ra vẻ hoài nghi, phải biết rằng ngày hôm qua hắn bắt mạch cho Sở Sơ Nhan là đã không có thuốc nào cứu được, nhưng thanh danh của Kỷ Đăng Đồ rất vang dội, hắn do dự một chút, cũng không tiện nói gì.
Kỷ Đăng Đồ tức giận trợn mắt:
- Lâm trứng to ngươi hoài nghi năng lực chuyên ngành của ta à?
Bị hắn ở trước mặt vãn bối gọi ra ngoại hiệu năm đó, mặt Sở Trung Thiên lập tức đỏ bừng, nếu là thường ngày thì kiểu gì cũng cãi nhau với hắn rồi, nhưng chuyện lần này liên quan tới an nguy của nữ nhi, hắn đành phải nhịn xuống xung động muốn phản bác:
- Vậy nên cứu trị như thế nào?
- Ngươi đừng cao hứng quá sớm.
Vẻ mặt của Kỷ Đăng Đồ trở nên có chút ngưng trọng:
- Tình huống của Lệnh thiên kim khá là cổ quái, cổ quái trong tượng có thêm một chút sinh cơ, nhưng sinh cơ này giống như bèo không rễ, tùy thời đều sẽ biến mất. Hàn khí trong cơ thể nàng ta đã xâm nhập ngũ tạng lục phủ, muốn thông qua ngoại lực để rút ra, cơ hồ là không thể, những chỗ đó quá yếu ớt, người ngoài hơi dùng sức không thích đáng sẽ tạo thành thương tổn không thể vãn hồi, nói không chừng sẽ mất mạng đương trường.
Sở Sơ Nhan ở phía sau Bình phong thần sắc khẽ động, lời nói của Kỷ Đăng Đồ giống hệt với A Tổ tối hôm qua, tên gia hỏa đó rốt cuộc là học được một thân y thuật thần kỳ từ đâu thế.