Chương 473: Sủng nữ cuồng ma (2)
- Vậy nếu để tự nàng ta vận công bức ra hàn khí thì sao?
Sở Trung Thiên hỏi dò.
- Tu vi của Sơ Nhan trong bạn cùng lứa tuổi vốn là người nổi bật.
Nói tới cái này hắn lại cảm thấy tự hào.
Kỷ Đăng Đồ hừ lạnh một tiếng:
- Lâm Trứng To ngươi thì biết cái gì, bản thân Sở Sơ Nhan chính là công pháp hệ băng, nguyên khí cũng có thuộc tính hàn băng, dùng hàn băng bức hàn băng, sẽ chỉ tăng thêm thương thế, khiến nàng ta chết nhanh hơn.
Bị hắn phun nước miếng đầy mặt, Sở Trung Thiên lại không thể phát tác, dù sao cũng là hắn nói ra một chủ ý xấu.
Nhìn thấy mặt Sở Trung Thiên đỏ bừng lại không thể phản bác, chỉ có thể tùy ý để mình mắng, trong lòng Kỷ Đăng Đồ quả thực sảng khoái vô cùng, trước giờ chưa từng sướng như vậy.
Thấy trượng phu bị bắt nạt, Tần Vãn Như không khỏi thầm tức giận, lạnh lùng nói:
- Vậy không biết nên trị liệu như thế nào, Kỷ thần y có cao kiến gì không?
Sắc mặt Kỷ Đăng Đồ cứng đờ, ngượng ngùng cười nói:
- Cái này thì ta vẫn phải châm chước một chút, có điều cho dù chữa khỏi, tu vi của nàng ta hơn phân nửa là không giữ được, ít nhất cũng không thể bằng trước kia.
- Hả!
Lời này vừa được nói ra, toàn trường đều cả kinh, Tần Vãn Như lại có phản ứng kịch liệt nhất.
- Không được, cái này tuyệt đối không được, Sơ Nhan luôn là giỏi nhất bạn cùng lứa tuổi, nếu... Nếu...
Câu nói kế tiếp nàng ta lại không thể nói ra.
Kỷ Đăng Đồ nghiêm mặt nói:
- Ngươi phải biết rằng trong tình huống này Sở tiểu thư có thể giữ được tính mạng đã là tốt lắm rồi, trên đời này nào có chuyện thập toàn thập mỹ.
Bao Hữu Lộ ở bên cạnh cũng phụ họa nói:
- Không sai, đáng tiếc y thuật của lão phu thấp kém, thậm chí còn không thể cứu được tính mạng của Sở tiểu thư, hiện giờ Kỷ thần y có thể cứu nàng ta, đã khiến ta vô cùng bất ngờ rồi, muốn giữ được tu vi của tiểu thư, sợ rằng thần tiên tới cũng không được.
Thần sắc Tổ An trở nên cổ quái, thầm nghĩ thực sự muốn nhảy ra tinh vi một phen.
Sở Sơ Nhan và Sở Hoàn Chiêu ở phía sau bình phong hiển nhiên cũng nghĩ giống như hắn, đều nhìn hắn.
Cảm nhận được ánh mắt hâm mộ của bọn họ, ngực Tổ An càng ưỡn cao hơn.
Thôi thôi, hiện giờ Hoàng hậu tỷ tỷ đang ngủ say, ta vẫn nên khiêm tốn một chút, để tránh cây to đón gió, rước lấy một đống phiền phức.
Tiếp theo Kỷ Đăng Đồ nói ra một số hạng mục công việc cần chú ý, sau đó muốn về suy nghĩ phương pháp trị liệu.
Cho dù trong lòng Sở Trung Thiên khó chịu, nhưng đối phương cứu mạng nữ nhi, có thế nào cũng phải đứng dậy tiễn hắn.
Ai ngờ Kỷ Đăng Đồ lại xua tay với vẻ ghét bỏ:
- Nhìn thấy ngươi là ta phiền lòng rồi, đừng tiễn.
Mặt Sở Trung Thiên lập tức đen xì như than, Tần Vãn Như ở bên cạnh vỗ nhẹ tay hắn tỏ ý an ủi, sau đó phân phó Hồng Trung tiễn Kỷ Đăng Đồ.
- Không cần không cần, để tiểu tử này tiễn ta là được rồi.
Kỷ Đăng Đồ thuận tay chỉ chỉ Tổ An.
Mọi người ở trong phòng lập tức giật mình, không ngờ đường đường là thần y lại coi trọng Tổ An như vậy?
Chỉ có Tổ An là đoán được đại khái hắn tìm mình làm gì.
Tần Vãn Như nhíu mày, sau đó nói với Tổ An:
- Kỷ tiên sinh đã bảo ngươi tiễn, vậy ngươi đi tiễn hắn đi. Kỷ tiên sinh là khách quý của phủ, ngươi đừng có thất lễ.
Tổ An oán thầm không thôi, nếu ngươi cho ta mượn hai bộ nội y, ta có nhổ nước bọt lên mặt Kỷ Đăng Đồ hắn cũng không thấy là đắc tội.
Đương nhiên lời này hắn không dám nói ra, chỉ hành lễ dạ vâng, sau đó nhìn về phía Kỷ Đăng Đồ:
- Kỷ thần y, mời đi bên này.
- Ừ.
Kỷ Đăng Đồ lộ ra vẻ mặt ngạo nghễ, không thèm nhìn hắn, nghênh ngang đi ở phía trước.
Hai người mới ra khỏi viện tử không bao lâu, Sở Thiết Sinh và Sở Nguyệt Pha không biết từ đâu chui ra, luôn miệng gọi Kỷ thần y, đồng thời tặng một số lễ vật quý giá cho hắn, ý đồ từ trong miệng hắn thám thính bệnh tình của Sở Sơ Nhan.
Kỷ Đăng Đồ cũng không phải đồ ngốc, vui cười hớn hở nhận lấy tất cả, nhưng nói một đống lời vô dụng, cuối cùng lại không lộ ra một chút tình huống thực tế nào.
Chỉ để lại hai người đứng ngây trong gió, không ngừng nghiền ngẫm từ trong lời nói vừa rồi của Kỷ thần y rốt cuộc là nên theo ý nào.
Tổ An thầm bội phục, người này thu tiền không làm việc, còn có thể không khiến người ta phát hiện mà sinh ra oán hận, cũng không biết là phải nhận bao nhiêu lễ mới luyện ra được.
Chú ý thấy bốn bề vắng lặng, vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng của Kỷ Đăng Đồ nháy mắt liền hóa thành cười nịnh, thân thiết bá vai bá cổ với hắn:
- Tiểu huynh đệ, quyển sách lần trước ngươi viết đó, cố sự về sau còn không?
- Không phải ta viết, ta không có, đừng nói bậy.
Tổ An trực tiếp phủ nhận.
- Ta biết rồi.
Kỷ Đăng Đồ lộ ra ánh mắt nam nhân đều hiểu.
- Cao hiệu trưởng ngươi bịa ra trong sách, khà khà, nếu để tiểu di của Tiểu Hi biết được, ngươi không xong đâu.
Tổ An toát mồ hôi, ta quả thực là oan hơn Đậu Nga, sớm biết về sau lại đụng phải mỹ nhân hiệu trưởng, lúc trước đã tìm bản khác cho ngươi rồi.
- Cố sự về sau là gì, mau đổi mới đi, ta cam đoan sẽ không nói với người khác.
Kỷ Đăng Đồ thúc giục, lúc trước bản đó quả thật khiến hắn đọc mà huyết mạch phun trào, nhưng dùng qua rất nhiều lần thì không còn thấy mới mẻ nữa, vẫn phải tìm cái mới để kích thích.
- Ta rảnh sẽ đi xem còn quyển tiếp không.
Tổ An cảm thấy đau đầu, vốn là lười chẳng muốn làm những cái này nữa, nhưng lại không muốn đắc tội với một thần y cường đại.
- Ha ha ha, vậy thì tốt, nói ra cũng kỳ quái, trước đây thứ đó của ngươi không dùng được, lại viết ra văn vẻ hay như vậy, có phải càng là xử nam thì càng am hiểu tưởng tượng những cái này không?