Chương 476: Dẫn tới hoài nghi
Sở dĩ không trở về, phần lớn là đã xảy ra chuyện.
Thế là hắn lập tức phái tất cả thám tử dưới tay ra, kết quả lại không ai có thể tìm thấy hắn.
- Liệu có thể ở Sở gia không?
Một thủ hạ thử hỏi dò.
- Nghe nói ngày hôm qua Sở gia có thích khách xâm nhập, bị người trong phủ... Kích sát rồi.
- Không thể nào.
Thạch Côn lắc đầu nói.
- Tối hôm qua nhận được tin tức, Sở Trung Thiên thần sắc vội vàng ra khỏi thành, Sở phủ trên dưới không ai có thể là đối thủ của Thạch lão?
- Phải biết rằng Thạch lão chính là Bát phẩm, cho dù đánh với Sở Trung Thiên nếu không địch lại cũng tuyệt đối có sức tự bảo vệ mình, sao có thể vô thanh vô tức chết ở Sở gia.
Thủ hạ tên là Biên Thái kia mở miệng nói:
- Nhưng tất cả đều rất khéo, ngày hôm qua Thạch lão mất tích, kết quả Sở gia liền có tặc nhân xâm nhập, hơn nữa thám tử theo dõi ở ngoại vi Sở phủ của chúng ta hôm qua cũng đều mất tích.
Lần này Thạch gia trừ phái Thạch Nhạc Chí bảo hộ Thạch Côn đến Minh Nguyệt Thành ra, còn phái Biên Thái tâm tư tinh tế tới cùng.
Hai người một văn một võ, Gia chủ Thạch gia mới yên tâm.
Tu vi của Biên Thái không bằng Thạch Nhạc Chí, nhưng lại am hiểu mưu, lúc trước sát cục hắn bày ra trong bí cảnh, vốn là vạn vô nhất thất, nào ngờ đụng phải tên hacker Tổ An này.
- Người theo dõi Sở gia cũng mất tích à?
Thạch Côn cả kinh.
- Không sai.
Biên Thái tiếp tục phân tích nói.
- Theo đủ loại tình báo tổng hợp lại cho thấy, ta đoán tình huống đêm qua hơn phân nửa là như vậy.
- Có thể là Kiều Tuyết Doanh vì tránh né đuổi bắt, theo bản năng chạy tới Sở gia mà mình quen thuộc nhất để tìm kiếm che chở, Thạch lão theo sát đằng sau đuổi tới gần Sở phủ, có điều có thể là kiêng kị Sở Trung Thiên, trong nhất thời không dám đi vào.
- Nhưng các huynh đệ theo dõi ở chung quanh Sở phủ lúc này lại nói với hắn Sở Trung Thiên đã đi rồi, sau đó Thạch lão triệt để yên lòng, liền quyết định đuổi theo vào, dẫu sao Tuyết Nhi cũng rất quan trọng đối với công tử.
Biên Thái vừa nói vừa nhìn Thạch Côn một cái để thăm dò, thân là tâm phúc, hắn tất nhiên biết tối hôm qua hai người định làm gì.
- Nhưng không ngờ trong Sở phủ lại có một cao thủ thần bí, công kích chính diện cũng được, đột nhiên đánh lén cũng thế, tóm lại cuối cùng là Thạch lão bị kích sát. Sau đó cường giả thần bí ấy ra khỏi khỏi phủ, diệt khẩu toàn bộ cơ sở ngầm chúng ta bố trí ở chung quanh.
Nếu Tổ An ở đây, nhất định sẽ cảm thán người này quả thực giống như tận mắt nhìn thấy, không ngờ đoán gần như giống hệt với chân tướng sự thật.
- Sở gia có cao thủ thần bí như vậy à?
Vẻ mặt Thạch Côn bất khả tư nghị.
- Sao có thể! Ngay cả Sở Trung Thiên cũng không thể dễ dàng kích sát Thạch lão, chẳng lẽ người mà ngươi nói tu vi còn cao hơn cả Sở Trung Thiên?
Biên Thái cười khổ nói:
- Ta cũng cảm thấy bất khả tư nghị, nhưng bài trừ tất cả khả năng không thể, khả năng còn lại có bất khả tư nghị tới mấy thì cũng là chân tướng.
Đúng lúc này, lại có một thám tử khác trở về bẩm báo:
- Báo, căn cứ tin tức từ nội bộ Sở phủ truyền về, đêm qua Sở phu nhân bỗng nhiên triệu tập thị vệ trong phủ, xúc động cơ chế cảnh báo cao nhất, có vẻ như công bố có cao thủ Bát phẩm xâm nhập.
- Gì cơ!
Thạch Côn lập tức ngồi ngay ngắn lại, Biên Tháiở bên cạnh cũng hiếu kỳ nhìn tới.
Nếu thực sự xác định là Bát phẩm, vậy không phải Thạch Nhạc Chí thì là ai?
Hiện tại toàn bộ Minh Nguyệt Thành có mấy Bát phẩm?
Một bàn tay cũng không đếm hết!
- Về sau thì sao?
Biên Thái truy hỏi.
Thám tử đó đáp:
- Về sau khi Sở phu nhân dẫn theo thị vệ đuổi tới, lại phát hiện người xâm nhập đó đã bị Tổ An kích sát.
- Tổ An!
Vừa nhắc tới Thạch Côn, ngay cả Biên Thái cũng kinh hãi.
Sao có thể!
Thạch Nhạc Chí đường đường là Bát phẩm, Tổ An chỉ là Tam phẩm, thở một hơi cũng có thể giết hắn, sao có thể bị Tổ An giết chết?
- Xác định là Thạch lão chứ?
Vẫn là Biên Thái tỉnh táo lại đầu tiên.
- Theo tin tức Sở phủ truyền về, người xâm nhập đó bị một đòn Lục Mạch Thần Kiếm của Tổ An chọc thủng đầu, đầu vỡ hơn nửa, căn bản không nhìn rõ được dung nhan, không thể xác định có phải Thạch lão hay không.
Thám tử đó run rẩy trả lời.
- Lục Mạch Thần Kiếm?
Biên Thái nghi hoặc.
- Công tử, thuộc hạ có chút cô lậu quả văn, ngươi đã nghe qua mốn chiến kỹ này chưa?
Thạch Côn cả giận nói:
- Hắn biết Lục Mạch Thần Kiếm cái rám chó, lúc trước ở trong bí cảnh bị ta đuổi cho như chó, sao không thấy hắn dùng.
Đến từ Thạch Côn, điểm nộ khí +999!
Nửa tháng trước, hắn không hề để một tên gia hỏa như vậy vào mắt, thậm chí cảm thấy loại lưu manh đầu đường xó chợ như vậy căn bản không xứng làm đối thủ của hắn.
Nhưng hiện giờ nhân tuyển thê tử hoàn mỹ trong cảm nhận của mình bị hắn đoạt mất, ở trong bí cảnh lại mấy lần mặt xám mày tro ở trong tay hắn, lúc này không ngờ lại ngay cả Thạch lão cũng bị hắn giết?
Sao có thể như vậy được!
Một tên côn đồ như vậy, có thế nào cũng không thể giết được Thạch lão chứ.
Biên Thái ở bên cạnh do dự nói:
- Nhưng lúc trước ở hậu sơn học viện, Tổ An một kiếm chặt đứt kiếm của công tử, lúc ấy chiến lực thể hiện ra tuyệt không chỉ là Tam phẩm, có phải là hắn ở trong bí cảnh có kỳ ngộ gì đó, học được Lục Mạch Thần Kiếm kia không?
- Tuyệt không có loại khả năng này.
Sắc mặt Thạch Côn càng khó coi hơn, người này thường ngày rất thông minh, hôm nay sao lại ngu dốt như vậy.
- Lúc trước Thạch lão cũng phân tích rồi, thực lực của người này đích xác có chút cổ quái, không thể dùng tu vi Tam phẩm để coi xét, nhưng cùng lắm chỉ là thực lực tương đương với Ngũ phẩm, vẫn chưa thể khống chế Nguyên tố chi lực, thật sự chống lại Ngũ phẩm, hắn cũng tuyệt không phải đối thủ, nhãn quang của Thạch lão tuyệt sẽ không sai.