Chương 478: Người đeo mặt nạ
Thấy hắn đã nói đến nước này, Tang Thiên cũng bất lực, xác nhận chung quanh không có người khác, mới dẫn Thạch Côn một đường đi tới mật thất ở hậu đường.
Lần này Tang Hoằng tới quận Lâm Xuyên, chính là gánh vác nhiệm vụ đối phó Sở gia, thường ngày tất nhiên phải trường kỳ ở lại Minh Nguyệt Thành, mới có thể ngay lập tức bày mưu đặt kế.
Đương nhiên thân phận của hắn không tiện ngang nhiên lộ diện, cho nên thường ngày đều trốn trong nhà nhi tử.
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì mà khiến Thạch công tử nóng vội như vậy?
Tang Hoằng chậm rãi dùng nắp chén trà gạt nước trà trong chén, không mặn không nhạt nói.
Trong lòng hắn cũng có chút bất mãn, người này quang minh chính đại xông vào như vậy, cũng không biết sẽ hấp dẫn sự chú ý của bao nhiêu người.
- Thạch lão tối hôm qua đã chết rồi.
Thạch Côn bi thống nói.
- Gì cơ?
Tang Thiên ở bên cạnh kinh hô thành tiếng.
Tang Hoằng bất mãn nhìn nhi tử một cái, tên này không giống mình một chút nào, rất dễ kích động, đặt chén trà lên bàn, lúc này hắn mới mở miệng hỏi:
- Thạch Nhạc Chí đã chết? Toàn bộ Minh Nguyệt Thành ai có thể giết hắn, ai dám giết hắn?
Hắn biết rõ tu vi của Thạch Nhạc Chí, phóng mắt khắp toàn bộ Minh Nguyệt Thành, không nói là top 5, nhưng top 10 thì khẳng định là chắc chắn.
Trong Top 10 người có bản lĩnh giết được hắn cũng chỉ có ba bốn người, nhưng những người này đều có thân phận có địa vị, thế lực sau lưng rắc rối khó gỡ, kéo một sợi tóc đụng tới cả người, sao lại ngang nhiên đắc tội với Thạch gia?
Khuôn mặt tuấn mỹ của Thạch Côn giật giật, nghiến răng nghiến lợi nói ra một cái tên khiến hắn không ngờ tới.
- Tổ An?
Nghe thấy đối phương nói ra cái tên này, thanh âm của Tang Thiên ở bên cạnh đề cao tám độ.
Tang Hoằng vốn một mực rất trầm ổn lần này lại không kịp trách cứ nhi tử, ngược lại cũng rất kinh ngạc, bởi vì tin tức này thật sự rất bất ngờ.
Hắn thật sự rất khó liên hệ Tổ An và cao thủ Bát phẩm như Thạch Nhạc Chí lại với nhau, càng đừng nói là còn muốn kích sát Thạch Nhạc Chí.
- Thạch huynh, ngươi không lầm chứ?
Tang Thiên hoài nghi hỏi, thầm nghĩ nghe nói người này ở hậu sơn học viện bị Tổ An dùng một kiếm chặt đứt kiếm, không phải là bị dọa tới sợ vỡ mật, cố ý miêu tả Tổ An thành rất cường đại, để khiến bản thân không quá mất mặt chứ?
Nhưng kích sát cao thủ Bát phẩm, như vậy thì rất thái quá.
Tang Hoằng cũng không tin, có điều hắn không dễ bị kích động như nhi tử, mà là lẳng lặng nhìn Thạch Côn, biết tất còn đoạn sau.
Quả nhiên, Thạch Côn mở miệng, cười chua chát nói:
- Ta cũng muốn là ta nhầm lắm.
Ngay sau đó nói lại một lần chuyện phát sinh tối hôm qua và những gì Biên Thái suy lý được, đương nhiên lược bớt một số nội dung không cần thiết, ví dụ như bọn họ bỏ thuốc Kiều Tuyết Doanh, chỉ coi là tróc nã phản đồ bình thường.
- Cửu phẩm...
Tang Hoằng trầm mặc không nói gì, dường như đang suy nghĩ sâu xa gì đó.
Tang Thiên thì nói:
- Thạch huynh, toàn bộ Minh Nguyệt Thành không có Cửu phẩm tồn tại, bên ngươi có phải có hiểu lầm gì đó không.
Biết bọn họ không tin lời nói của mình, Thạch Côn cười lạnh một tiếng:
- Những gì nên nói ta đều nói cho các ngươi rồi, về phần có tin hay không thì là tùy các ngươi, dù sao rất nhanh thôi ta cũng sẽ hồi kinh, đến lúc đó bên các ngươi xảy ra chuyện gì, đều không liên quan tới ta.
- Thạch công tử muốn về kinh à?
Tang Hoằng ngạc nhiên nói.
- Không sai, trong nhà truyền tin, có chuyện gọi ta về.
Thạch Côn không thể muối mặt nói là mình bị dọa cho sợ rồi, tất nhiên phải tìm lý do.
Sau khi nói xong, lại tùy tiện hàn huyên mấy câu rồi vội vàng rời đi.
Đợi hắn đi rồi, Tang Thiên nghi hoặc nói:
- Cha, sao Thạch gia lại triệu Thạch Côn hồi kinh vào lúc này?
Tang Hoằng thản nhiên nói:
- Kế hoạch của Thạch Côn đã thất bại toàn bộ, tiếp tục ở lại nơi này cũng vô dụng, huống chi Thạch Nhạc Chí đã chết, hiện tại chắc hắn đang rất sợ hãi, tất nhiên là thuận thế quay về.
- Ngài cảm thấy sao về những gì hắn nói, chẳng lẽ thật sự có cao thủ Cửu phẩm thần bí tồn tại ư?
Tang Thiên hiếu kỳ nói.
- Có phải hay không, hỏi một chút là biết.
Tang Hoằng đứng dậy xoay một vòng một bình sứ trên giá sách ở sau người, giá sách tách sang hai bên, một mật thất lộ ra.
Ngay sau đó một nam tử đeo mặt nạ từ bên trong đi ra, Tang Thiên không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần, hắn không nghĩ ra vì sao phụ thân lại ngay cả mình cũng giấu, đã tới lúc này rồi còn để hắn đeo mặt nạ.
Tang Hoằng trầm giọng nói:
- Những gì Thạch Côn vừa nói ngươi cũng nghe thấy rồi, ngươi thấy sao?
- Cửu phẩm? Sở gia chắc không có tồn tại như vậy.
Người đó lắc đầu, có chút châm chọc nói.
- Nếu thực sự có Cửu phẩm, vị trí Gia chủ cũng không tới phiên Sở Trung Thiên hắn ngồi.
Tang Hoằng ừ một tiếng:
- Ta cũng có phán đoán như vậy, nhưng Thạch Nhạc Chí chết ở Sở gia không giống như là giả, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Đúng rồi, ta nhớ ra rồi.
Nam tử đeo mặt nạ đó vỗ vỗ trán.
- Lần trước trên đại hội gia tộc Tổ An bỗng nhiên nổi tiếng, sau đó phu phụ Sở thị cũng đề ra nghi vấn với hắn, lúc ấy hắn hình như nói từng được một dị nhân truyền thụ công pháp, chỉ có điều về sau dị nhân đó dạy hắn xong thì đi rồi.
- Liệu có phải là hắn đang nói dối, kỳ thật dị nhân đó chưa rời khỏi, vẫn một mực ở bên cạnh hắn không!
Tang Hoằng gật đầu:
- Rất có khả năng này, như vậy có thể giải thích vì sao Thạch Nhạc Chí lại vô thanh vô tức chết ở bên trong, chắc là hắn biết được Sở Trung Thiên đã ra khỏi thành, nhất thời chủ quan, muốn thuận thế đi vào bắt Tổ An, dẫu sao Thạch Côn cũng bị đối phương chơi cho rõ thảm, khẳng định là muốn trả thù.