Chương 479: Người đeo mặt nạ (2)
- Đáng tiếc không ngờ sau lưng Tổ An còn có một cao thủ thần bí, người đó dùng hữu tâm tính vô tâm, đột nhiên đánh lén, cho dù tu vi không cách biệt lắm với Thạch Nhạc Chí, chắc cũng có thể giết chết hắn.
Sau khi phỏng đoán Đại khái xong, Tang Hoằng nhìn về phía người đeo mặt nạ đó:
- Hiện tại vấn đề là, cao thủ cái kia đó rốt cuộc là ai?
Trong mắt người đeo mặt nạ cũng lộ ra một chút nghi hoặc:
- Ta ở Sở gia nhiều năm như vậy, không nhận thấy có người như vậy tồn tại, liệu có phải có quan hệ với phụ bối của Tổ An, không phải ở trong Sở phủ không?
Tang Thiênở bên cạnh mở miệng nói:
- Lúc trước Sở gia chọn Tổ An làm rể xong, chúng ta liền phái người đi thăm dò tình huống của Tổ An, vốn tưởng rằng hắn có thân phận đặc thù gì, đáng tiếc theo tin tức chúng ta tra được, hắn là cô nhi, từ nhỏ được thúc phụ nuôi lớn, trước đó không lâu thúc phụ của hắn cũng đã chết rồi.
- Chúng ta cũng điều tra thúc phụ của hắn, chỉ là một người bình thường, không có gì đặc biệt.
- Cô nhi...
Tang Hoằng lâm vào trầm tư.
- Một chút tin tức về cha mẹ hắn cũng không tra được à?
- Không tra được.
Tang Thiên lắc đầu, bỗng nhiên trong lòng cả kinh.
- Chẳng lẽ thân thế của hắn thực sự có bí mật gì ư?
- Hơn phân nửa là như vậy rồi.
Trong mắt Tang Hoằng tinh quang chớp động.
- Trên đời này không có thiện ý vô duyên, ta không tin một phế vật lại đáng để một cao thủ thần bí như vậy bỏ sức ra bồi dưỡng, Thiên nhi, ngươi lại đi điều tra sâu hơn về bối cảnh của hắn đi, xem có thể tra được manh mối về cha mẹ hắn không.
- Được!
Tang Thiên đáp ứng, trên mặt lại có chút khó xử.
- Chỉ có điều không nhất định có thể tra ra gì, dẫu sao lúc trước cũng đã điều tra rất cẩn thận rồi.
- Lúc trước là mò kim đáy bể, hiện giờ đây là điều tra có tính châm chước, nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.
- Tang Hoằng rất có kinh nghiệm ở phương diện này, sau đó lại quay đầu nhìn về phía người đeo mặt nạ kia.
- Đương nhiên, trừ bên Thiên nhi ra, còn làm phiền các hạ ở Sở gia điều tra một chút, xem có tra ra được người thần bí đó không.
- Một người của thần bí tới mấy, nhưng đã tồn tại trên đời, tất nhiên phải lưu lại dấu vết, nếu chú ý quan sát, chắc có thể tìm thấy chút manh mối.
Thần sắc của người đeo mặt nạ rất ngưng trọng:
- Được, ta cũng muốn xem, trong phủ ẩn giấu vị cao nhân nào.
Một cao thủ hàng đầu như vậy trốn ở trong phủ, hắn lại há có thể an tâm?
- Vậy làm phiền tiên sinh.
Tang Hoằng lại hỏi.
- Đúng rồi, vừa rồi chúng ta nói tới chuyện thương đội của Sở gia, Uông gia, có bao nhiêu người biết, sau này có thể hoài nghi đến trên người ngươi không?
- Đa tạ Thái Thú đại nhân đã quan tâm.
Người đeo mặt nạ đó chắp tay.
- Yên tâm đi, việc này ta không tham dự, là từ con đường khác nghe được, cho nên sau khi chuyện xảy ra có tìm hiểu nguồn gốc cũng sẽ không dính dáng tới trên người ta.
Tang Hoằng mỉm cười:
- Tiên sinh quả nhiên là người từng trải.
- Làm việc cho Thái Thú đại nhân, không thể không cẩn thận một chút.
Sau khi người đeo mặt nạ nói xong mặt lộ vẻ do dự, cuối cùng vẫn mở miệng nói.
- Có điều chuyện lúc trước Thái Thú đại nhân đáp ứng ta, không biết...
- Yên tâm, Tang mỗ luôn là người hết lòng tuân thủ lời hứa.
Tang Hoằng đáp.
- Sở Trung Thiên không thức thời, nhất định sẽ bị đào thải, Sở gia chính là của ngươi, còn có người mà ngươi mong nhớ ngày đêm.
Trong ánh mắt người đeo mặt nạ lộ ra vẻ thẹn thùng:
- Khiến Thái Thú chê cười rồi.
- Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, đây là chuyện hết sức bình thường, có gì mà chê cười.
Tang Hoằng mỉm cười.
- Tối hôm qua Sở Trung Thiên rốt cuộc là bởi vì sao mà đột nhiên ra khỏi thành, hình như là Sở tiểu thư sinh bệnh? Không ngờ cần ngay đêm đi tìm Kỷ thần y?
- Không sai, đích xác là thân thể Sở Sơ Nhan xảy ra chút vấn đề.
Người đeo mặt nạ đó đáp.
- Chỉ tiếc phu phụ Sở thị nghiêm khắc giữ bí mật đối với bệnh bệnh của nàng của nàng ta, ngay cả ta cũng không rõ rốt cuộc là tình huống gì.
- Chẳng lẽ là phục dụng Vô Tung Huyễn Liên có tác dụng phụ.
Tang Hoằng lâm vào trầm tư, sau khi Sở Sơ Nhan từ trong bí cảnh đi ra thực lực tăng vọt, chuyện Vô Tung Huyễn Liên đã không còn là bí mật.
- Ta đã phái người đi tiếp cận Tổ An thám thính tin tức của Sở Sơ Nhan, có tin tức về sau, ta sẽ ngay lập tức thông tri cho Thái Thú.
Người đeo mặt nạ nói.
- Được,vậy làm phiền tiên sinh.
Tang Hoằng hành lễ.
- Tang đại nhân khách khí rồi.
Người đeo mặt nạ vội vàng đứng dậy đáp lễ.
Hai người lại hàn huyên một lúc, sau đó người đeo mặt nạ cáo từ rời đi.
Đợi hắn đi rồi, Tang Thiên có chút bất mãn nói:
- Cha, người này rốt cuộc là ai, vì sao ngay cả ta cũng giấu.
Tang Hoằng đáp:
- Đây là yêu cầu của hắn, thân phận của hắn mẫn cảm, chỉ nguyện ý để một mình ta biết. Đã đáp ứng hắn, ta cũng không tiện nuốt lời.
Biết phụ thân xưa nay nhất ngôn cửu đỉnh, Tang Thiên cũng không dám nói gì, chỉ lẩm bẩm, cũng không biết là thân phận gì mà thần bí như vậy.
Nhìn thấy phản ứng của hắn, Tang Hoằng thầm lắc đầu, tính cách của nhi tử vẫn có chút lỗ mãng, chẳng trách người đó lại có yêu cầu như vậy.
- Đúng rồi, nghe nói ngươi sai Trịnh Đán đi tiếp cận Tổ An à?
Nghĩ đến một chuyện khác, thanh âm của Tang Thiên lập tức trở nên lạnh lùng.
Tang Thiên hoảng sợ:
- Sao ngài biết?
- Nếu muốn người ta không biết, trừ khi mình đừng làm.
Tang Hoằng hừ lạnh một tiếng.
- Mỹ nhân kế, ngươi cũng giỏi nghĩ thật!
Tang Thiên xấu hổ:
- Lúc đó chẳng phải là ta muốn tiếp nhận sản nghiệp của Mai Hoa Bang sao, phải biết rằng chúng ta cũng lén làm đổ phường...