Chương 69: Hoành nguyện
Nghe đối phương chất vấn, hắn vội vàng nói:
- Vừa rồi ta gặp Tổ An.
Hán tử độc nhãn kia chính là bang chủ của Mai Hoa Bang Mai Siêu Phong.
- Tổ An là ai?
Cả người Mai Siêu Phong dựa vào ghế, lộ ra bộ dáng thoải mái.
- Chính là người trước đó ngài để Thập Nhị ca đi xử lý.
Mai Hoa Thập Tam vội vàng đáp.
- Cô gia của Sở gia?
Mai Siêu Phong ngồi ngay ngắn, con mắt lộ ra vẻ hung hãn.
Khụ khụ... Dưới bàn sách truyền đến thanh âm nôn khan của nữ tử.
Mai Siêu Phong cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó điềm nhiên như không có việc gì ngẩng đầu:
- Lần trước lão Thập Nhị làm hỏng sự tình, ta lại cho hắn một cơ hội, thế nào, hắn còn không làm xong?
Mai Hoa Thập Tam đáp:
- Trước đó nhận được tin tức, hôm qua có huynh đệ nhìn thấy Thập Nhị ca và hắn ra khỏi thành, lúc đầu ta nghĩ mười phần chắc chín, nhưng tới bây giờ Thập Nhị ca còn chưa trở về, ngược lại Tổ An xuất hiện ở trong thành lần nữa.
- Chuyện gì xảy ra?
Mai Siêu Phong nhướng mày, cũng ý thức được không bình thường.
Mai Hoa Thập Tam đáp:
- Ta hỏi hắn, hắn nói hôm qua hai người ra khỏi thành không bao lâu thì gặp Đàm Uy, sau đó Thập Nhị ca đuổi theo Đàm Uy, hai người liền tách ra.
- Ô ô ô...
Nghe được hai chữ Đàm Uy, nữ nhân dưới bàn sách kích động lên, giãy dụa muốn đứng dậy, bất quá lại bị Mai Siêu Phong gắt gao đè lại, căn bản không động đậy được.
Mai Hoa Thập Tam chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô:
- Nghĩa phụ, có thể nào lão Thập Nhị bị Đàm Uy...
- Không có khả năng!
Mai Siêu Phong khoát tay áo.
- Đàm Uy mặc kệ là tu vi hay tâm cơ, đều kém xa lão Thập Nhị, hắn không lật được sóng gió gì.
- Báo...
Một giáo chúng chạy đến cửa.
- Có giáo chúng ở ngoài thành phát hiện thi thể của Đàm Uy.
Mai Siêu Phong cười ha ha:
- Vừa rồi ta nói cái gì, chỉ là Đàm Uy, ở đâu là đối thủ của lão Thập Nhị.
Tiếng cười ha hả phách lối, xen lẫn tiếng khóc mơ hồ ở dưới bàn sách, hắn trực tiếp tát tới một cái:
- Khóc cái gì, Đàm Uy chết rồi, về sau đi theo ta, cam đoan để ngươi sống càng thoải mái hơn.
Mai Hoa Thập Tam nhịn không được nuốt ngụm nước bọt, nghĩ thầm về sau ta nên cưới lão bà xấu xấu một chút cho an toàn, muốn nữ nhân xinh đẹp, ra ngoài tìm là được.
- Báo...
Lúc này lại có giáo chúng khác vội vàng chạy tới.
- Bẩm báo bang chủ, chúng ta có huynh đệ ở phụ cận Sài Lang Cốc, phát hiện huyết y của Thập Nhị đại nhân.
- Cái gì!
Mai Siêu Phong đứng phắt dậy, vỗ bàn một cái.
Mai Hoa Thập Nhị vô ý thức quay mặt, một màn trước mắt thật quá buồn nôn.
Mai Siêu Phong mặc quần xong, nhanh chân vọt ra cửa, nắm lấy y phục rách rưới trong tay giáo chúng, phía trên ẩn ẩn có thể thấy được hai chữ Thập Nhị:
- Thật là của lão Thập Nhị!
- Chẳng lẽ Tổ An làm? Ta đi giết hắn!
Mai Hoa Thập Tam tức giận, cầm đao muốn lao ra.
- Hồ nháo, tên kia lại phế vật cũng là con rể trên danh nghĩa của Sở gia, ngươi ở trong thành giết hắn, còn muốn sống nữa hay không?
Mai Siêu Phong trừng mắt liếc hắn một cái.
- Huống chi lão Thập Nhị làm sao có thể bị tên phế vật kia giết chết.
Mai Hoa Thập Tam tỉnh táo lại, nếu quả thật ở trong thành công nhiên giết Tổ An, dù Sở gia lại không ưa con rể kia, nhưng vì mặt mũi, khẳng định cũng sẽ trả thù.
Đừng nói hắn, đến lúc đó toàn bộ Mai Hoa Bang cũng phải chôn cùng.
Cho nên trước đó ra tay chỉ có thể lén lút dùng thủ đoạn, giống như từ đầu, Mai Hoa Thập Nhị lừa gạt hắn ra ngoài thành, cột ở trên cây dẫn tới sét đánh, vốn kế hoạch rất hoàn mỹ, nào ngờ tên kia lại không chết?
Bỗng nhiên hắn nghĩ đến một loại khả năng, nhịn không được hỏi:
- Nghĩa phụ, có phải Tổ An kia một mực giả heo ăn thịt hổ hay không, nếu không không cách nào giải thích Sở gia đại tiểu thư sẽ coi trọng phế vật như thế.
Mai Siêu Phong khoát tay:
- Không có khả năng, ta có tin tức nội bộ, tên kia là phế vật từ đầu đến chân, về phần vì sao Sở gia tiểu thư chọn hắn làm phu, nguyên do trong đó rất phức tạp, dăm ba câu nói không rõ được.
- Nếu không phải hắn, vậy chỉ còn một loại khả năng.
Mai Hoa Thập Tam trầm giọng nói.
- Lúc nào nhiễm bệnh nói chuyện nói một nửa như vậy, có rắm mau thả.
Mai Siêu Phong tức giận nói.
Mai Hoa Thập Tam vội vàng đáp:
- Ta cảm thấy bên người Tổ An có cao thủ thần bí che chở, trước đó Thập Nhị ca dẫn thiên lôi bổ hắn, kết quả lại thất bại, lần này lừa hắn ra khỏi thành thì bị giết, khẳng định là có người âm thầm tương trợ.
- Có cao thủ tương trợ?
Mai Siêu Phong nhướng mày.
- Không có khả năng, tư liệu của gia hỏa kia ngươi ta đều rõ ràng, làm sao có thể nhận biết cao nhân gì.
- Nhưng hôm nay ta nhìn thấy hắn và người trong học viện ở cùng một chỗ...
Hắn tiến đến bên tai Mai Siêu Phong, nhỏ giọng miêu tả nữ tử hôm nay nhìn thấy.
- Thương Lưu Ngư không lấy tu vi tương xưng, bất quá ngươi làm rất đúng, sau lưng nàng là học viện, hơn nữa nữ nhân này xưa nay thần bí, không thể tuỳ tiện trêu chọc.
Mai Siêu Phong suy nghĩ một chút, cuối cùng lắc đầu.
- Lấy tính tình của nàng, hẳn sẽ không tham dự chuyện như vậy.
- Nếu không phải học viện, như vậy bên Sở gia có an bài cho hắn một người hộ đạo hay không?
Mai Hoa Thập Tam hỏi.
- Phế vật kia còn cần hộ đạo.
Mai Siêu Phong hừ lạnh.
- Bất quá Sở gia có khả năng phái người âm thầm bảo hộ hắn, ta tìm thời gian hỏi vị đại nhân kia đã, trước lúc này chúng ta chỉ có thể dùng trí, không thể dùng lực lượng.