Chương 72: Chui vào (2)
- Theo lý thuyết lấy công phu vuốt mông ngựa của tiểu tử ngươi, quyết không thể lăn lộn kém như vậy, có phải ngươi làm chuyện gì đắc tội phu nhân hay không?
Tổ An nhớ tới vừa rồi lúc Sở phu nhân gần đi còn phạt hắn chép gia pháp, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
- Không có nha, tiểu nhân làm sao dám đắc tội phu nhân?
Thành Thủ Bình đầu lắc như đánh trống.
- Trước kia thời điểm phu nhân và lão gia nói muốn nạp thiếp cho hắn, ta còn cố ý đi bốn phía tìm hiểu, xem cô nương nào thích hợp để phu nhân xét qua nha.
Tổ An giật mình, Sở phu nhân chỉ là ngoài miệng tùy tiện nói một chút, kết quả ngươi thật đi tìm một đống nhân tuyển, không có đánh chết gia hỏa này đã quá nhân từ rồi.
- Cô gia, chúng ta nhanh đi tĩnh thất chép gia pháp đi, bằng không lại sẽ bị phu nhân trách phạt.
Vẻ mặt của Thành Thủ Bình đau khổ nói.
- Gấp làm gì, chỉ là gia pháp mà thôi, muốn tốn bao nhiêu thời gian.
Tổ An nghĩ đến thời điểm tiểu học, mình chép nội quy nhà trường cũng không ít, cao nhất chỉ chục quy định, lấy tốc độ tay của hắn, vài phút là xong.
Nếu có máy tính đánh chữ, đừng nói trăm lần, xem như ngàn lần cũng không mất bao nhiêu thời gian... hình như một lần và một ngàn lần cũng không có gì khác nhau nha, hic, đã sắp quên cả chức năng coppy của máy tính rồi.
Cũng không biết về sau bàn phím có công năng ctrl+c cùng ctrl+v hay không.
Dù có chút xem thường sự tình chép gia pháp, nhưng không chịu nổi Thành Thủ Bình cầu khẩn, hắn vẫn bất đắc dĩ theo tới, Sở phu nhân phạt hắn, mình mặt ngoài vẫn phải làm nha.
Đi theo Thành Thủ Bình tới tĩnh thất, tĩnh thất là Sở gia dùng để trừng phạt đệ tử trong tộc, cùng loại với ngục giam kiếp trước, đương nhiên hoàn cảnh nơi này phải tốt hơn nhiều.
- Danh tự này không dễ nghe, cảm giác giống như phòng tịnh thân vậy.
Tổ An ác ý nhả rãnh.
- Cô gia đừng kéo thời gian, nhanh bắt đầu chép đi, bằng không hôm nay không có cách nào đi ngủ.
Vẻ mặt Thành Thủ Bình cầu xin.
- Chẳng phải 100 lượt gia pháp sao, có gì đặc biệt hơn người.
Tổ An liếc mắt, gia hỏa này thật chưa thấy qua văn bản, kiếp trước những người viết tiểu thuyết kia, ai không tích lũy số lượng từ lên tới ngàn vạn.
- Gia pháp ở đâu?
Tổ An hết nhìn đông tới nhìn tây một vòng, ở trên giá sách nhìn tới nhìn lui.
- Ở nơi đó.
Thành Thủ Bình đưa tay chỉ trên vách, nghĩ thầm nhìn dáng vẻ đần độn của cô gia, hẳn là còn chưa rõ ràng vấn đề nghiêm trọng đến mức nào.
Tổ An nhìn lại:
- Đậu đen rau muống!
Chỉ thấy trên vách tường đối diện treo một tấm bia đá, phía trên kéo dài đến nóc nhà, phía dưới chạm đất, trên tấm bia khắc lít nha lít nhít chữ nhỏ, thô sơ giản lược đoán chừng, chí ít cũng mấy ngàn chữ.
Ta sát, Sở gia muốn làm gì, gia quy cần làm nhiều chữ như vậy sao? Đây là cố ý dùng để hố hậu đại hả.
Dáng vẻ của Thành Thủ Bình muốn khóc, đưa giấy bút tới:
- Cô gia, bắt đầu chép đi.
Con mắt của Tổ An xoay chuyển:
- Tiểu Bình, vừa rồi có phải ngươi nói tuyệt đối trung thành với ta hay không.
Thành Thủ Bình lập tức ưỡn ngực lên:
- Đó là đương nhiên, ta trung tâm với cô gia thiên địa...
Tổ An trực tiếp đánh gãy hắn:
- Đừng nói thiên địa gì, hiện tại vừa vặn có một cơ hội để ngươi biểu thị trung tâm.
Nói xong lần nữa nhét giấy bút vào trong ngực hắn, đồng thời vỗ vỗ bờ vai của Thành Thủ Bình:
- Vất vả ngươi.
Thành Thủ Bình:
- ? ? ?
Nhìn gia quy lít nha lít nhít trên tường, Thành Thủ Bình khóc không ra nước mắt:
- Cô gia, thật không được, nhiều như vậy, một mình ta là chép không hết.
- Nam nhân không thể nói không được.
Tổ An khích lệ.
- Tin tưởng ta, ngươi nhất định có thể.
Thấy hắn không tin, Tổ An cũng biết cổ vũ như vậy quá vô lực, nghĩ nghĩ lại bổ sung:
- Lần này ngươi giúp ta dò xét, về sau ta giúp ngươi chế tạo cơ hội ở cùng Tuyết Nhi.
- Thật?
Hai mắt Thành Thủ Bình tỏa sáng.
Tổ An nhẹ gật đầu:
- Đương nhiên là thật, ta là trượng phu của Sở gia đại tiểu thư, ngày thường cũng phải có chút không gian riêng tư, như thế chẳng phải có thể cho ngươi và Tuyết Nhi cơ hội đơn độc ở chung sao.
Thành Thủ Bình cảm động đến rơi nước mắt, cầm tay của hắn:
- Cô gia, ngài thật tốt với ta...
Tổ An buồn nôn rút tay ra:
- Đừng có ủy mị như vậy, cố lên, ta ra ngoài đi dạo một chút.
Vừa nói tới Tuyết Nhi, bỗng nhiên hắn nghĩ đến, hai ngày nay Sở Sơ Nhan có việc ra cửa, Tuyết Nhi là thiếp thân nha hoàn khẳng định cũng đi, như vậy mình vừa vặn có thể đi gian phòng của các nàng tìm xem, nhìn xem có manh mối gì, đến cùng là ai muốn giết ta.
Hắn thân là cô gia của Sở gia, mặc dù trong phủ có rất nhiều người vụng trộm xem thường hắn, nhưng khi đi ở trong phủ, sẽ không có ai dám ngăn cản.
Đi vào tiểu viện của Sở Sơ Nhan, may mắn xưa nay nàng thích yên tĩnh, ngày bình thường chỉ có Tuyết Nhi phục thị, bằng không hắn rất khó giấu diếm được nha hoàn khác trong viện.
Đẩy cửa, ân, không nhúc nhích tí nào, quả nhiên là bị khóa.
- Đây là phòng ai thế nhỉ.
Tổ An nhả rãnh một câu, bất quá cái này không làm khó được hắn, thời điểm tới đã sớm chuẩn bị.
Hết nhìn đông tới nhìn tây một phen, thấy xung quanh không ai, mới lấy ra một cái khăn đen che mặt, bằng không lát nữa bị người phát hiện mình tiến vào gian phòng của lão bà còn lén lút như vậy, thì quá mất mặt rồi.
Sau đó hắn lượn quanh một vòng, đi vào một chỗ vắng vẻ dưới cửa sổ, lấy dao găm trong ngực, cắm vào khe hở đẩy chốt cửa ra.
- Chưa ăn thịt heo vẫn gặp qua heo chạy chứ.
Tổ An hồi tưởng lại tình huống trong phim cổ trang trên TV trước kia, vẻ mặt đắc ý.