Chương 89: Thành thịt Đường Tăng
- Ngươi chính là Tổ An?
Giọng nói lạnh lùng truyền tới từ bên cạnh.
Tổ An theo tiếng nhìn lại, nguyên lai vị hiệu trưởng đại nhân này không có ngồi trước bàn làm việc, mà ngồi ở trên ghế nhung bên cạnh.
Đầu tiên đập vào mi mắt là một đôi chân thẳng tắp mê người, tất chân màu đen phảng phất như tản ra quang trạch để cho người miệng đắng lưỡi khô, đùi tròn trịa sung mãn phối hợp váy ngắn hình thành lĩnh vực tuyệt đối, để cho người ta luôn có một loại dục vọng tìm tòi hư thực, quần áo thiếp thân phác hoạ ra bộ ngực sung mãn, khuôn mặt hoàn mỹ không một tì vết, tóc búi cao phối hợp với cái cổ thon dài như thiên nga, càng lộ ra cao quý ưu nhã.
Nữ nhân này hiển nhiên chính là hiệu trưởng Khương La Phu trong miệng Vi Tác, quả nhiên là cực phẩm nhân gian.
- Đẹp không?
Khương La Phu mười ngón tiêm tiêm giao nhau, khuôn mặt lãnh diễm nhìn hắn.
- Đẹp.
Tổ An vô ý thức nhẹ gật đầu.
- Nhưng ta cảm thấy tầm mắt của ngươi rất không lễ phép.
Khương La Phu vừa dứt lời, không khí trong phòng phảng phất như giảm mấy độ.
Đến từ Khương La Phu, điểm nộ khí +99!
Tổ An cảm giác được một cỗ uy áp cường đại tràn tới, để toàn thân hắn có chút không thể động đậy, hắn vội vàng nói:
- Kỳ Biến Ngẫu Không Thay?
Khương La Phu:
- ? ? ?
Tổ An chưa từ bỏ ý định lại hỏi:
- Thiên Vương Cái Địa Hổ?
Khương La Phu dùng ánh mắt nhìn thiểu năng nhìn hắn, gia hỏa này không phải sợ ngốc rồi đó chứ.
Cảm giác được áp lực trên người biến nhẹ, Tổ An lập tức kích động nhào tới:
- Tỷ tỷ, ngươi cũng xuyên qua? Tiểu đệ cầu che chở!
Đáng tiếc hắn còn chưa bổ nhào vào trên ghế salon, đã bị Khương La Phu nâng lên một chân chống đỡ ở trên lồng ngực, không cách nào tiến lên mảy may.
- Xuyên qua gì?
Khương La Phu nhíu mày, thực có chút không hiểu, mặc dù truyền ngôn nói con rể Sở gia có chút phế vật, nhưng chưa nghe nói hắn bệnh thần kinh.
Tổ An sững sờ:
- Ngươi không phải xuyên qua? Vậy quần áo công sở trên người ngươi là chuyện gì xảy ra?
- Lộn xộn cái gì vậy hả.
Khương La Phu nghe hắn nói chả liên quan gì, nhịn không được hừ lạnh.
- Đây là ta từ trong một bí cảnh ngẫu nhiên đạt được, cảm thấy thú vị liền tìm người phỏng chế, như thế nào, ngươi gặp qua?
- Ách, ta nằm mơ qua.
Tổ An đương nhiên không dám bại lộ lai lịch của mình, đồng thời trong lòng suy nghĩ bí cảnh kia ở địa phương nào, chỉ tiếc đối phương hiển nhiên không có dự định giải thích.
Thế giới này bởi vì chiến tranh với Dị tộc, chủng tộc khác biệt thẩm mỹ quan cũng dần dần dung hợp, không biết từ lúc nào bắt đầu, ăn mặc hiện đại hoá dần dần lưu hành, cho nên Khương La Phu ăn mặc như vậy dù có chút khêu gợi, nhưng cũng không phải không thể tiếp nhận.
- Nằm mơ?
Khương La Phu nhíu mày, rơi vào trầm tư, này cũng không phải không có khả năng, thế giới này có quá nhiều chỗ thần kỳ không cách nào dùng lẽ thường giải thích.
Lúc này Tổ An bỗng nhiên ý thức được cái gì, ánh mắt trong lúc lơ đãng dời xuống, tư thế này của hai người bây giờ, tựa hồ để hắn nhìn thấy cái gì không nên nhìn thấy.
Đùi ngọc thon dài trắng nõn, quần lót mà trắng tinh, che đậy lấy nơi thân bí màu mỡ, loáng thoáng hắn còn có thể nhìn thấy vài sợi lông đen tinh nghịch lộ ra ở bên ngoài.
Tổ An muốn chảy máu mũi, còn Khương La Phu thì khuôn mặt đỏ bừng.
Ầm!
Đột nhiên Tổ An cảm thấy ngực có lực lượng mạnh mẽ truyền đến, sau đó cả người bị đá bay.
Thanh âm lạnh lùng của Khương La Phu truyền đến:
- Minh Nguyệt Công nhờ ta chiếu cố ngươi, nhưng lấy tính tình tìm đường chết của ngươi, ở trong học viện chỉ sợ sống không quá hai ngày.
Tổ An từ dưới đất bò dậy, phun ra một ngụm máu tươi, bất quá để hắn ngoài ý muốn là, hắn thụ thương không nặng, hiển nhiên đối phương là hạ thủ lưu tình:
- Không có khoa trương như vậy chứ?
Khương La Phu nhìn hắn thật sâu:
- Thực lực của ngươi tựa hồ không hề phế vật giống như trong truyền thuyết nha.
Tổ An biến sắc, lại nghe đối phương nói:
- Không cần lo lắng, ngươi giấu tài cũng tốt, giả heo ăn thịt hổ cũng được, đều không quan hệ gì tới ta, ta và Minh Nguyệt Công lại không thân, sẽ không nói với Minh Nguyệt Công.
Tổ An lau vết máu ở khóe miệng:
- Đa tạ hiệu trưởng.
Khương La Phu thản nhiên nói:
- Mặc dù thực lực của ngươi để cho ta ra ngoài ý định, nhưng ở trong học viện cũng không tính xuất chúng, hơn nữa trong trường học không ít người gia thế không kém Sở gia, không nên gây chuyện thị phi.
Tổ An ưỡn ngực nói:
- Ta là loại người thích gây chuyện thị phi kia sao?
Khương La Phu coi hắn nói như đánh rắm, tiếp tục nói:
- Trong phạm vi trường học không cho phép tư đấu, nhưng nếu song phương đồng ý, có thể quyết đấu, như vậy nhân viên nhà trường sẽ không cách nào thiên vị, cho nên ngươi không nên tùy tiện đáp ứng quyết đấu.
- Đa tạ hiệu trưởng nhắc nhở.
Tổ An có chút ngoài ý muốn, từ trong lời nói của đối phương có thể cảm giác được nàng có chút chiếu cố mình, chẳng lẽ bởi vì Sở gia? Nhưng vừa rồi nàng nói không thân Sở Trung Thiên, chẳng lẽ... bị suất khí của ta mê đổ?
Khương La Phu cầm lấy một phần tư liệu, lông mày nhíu lại:
- Tư chất của ngươi là Đinh tự hạ đẳng? Không có khả năng! A, thời điểm ngươi khảo nghiệm, Khảo Hạch Cầu nổ tung?
Tổ An thầm hô hỏng bét, bất quá chuyện này lúc ấy không ít người thấy, nàng thân là hiệu trưởng, hơi tra một chút sẽ không gạt được, đành phải ừ một tiếng thừa nhận:
- Hẳn là Khảo Hạch Cầu hỏng.
- Ngươi qua đây.
Khương La Phu nhìn hắn ngoắc ngón tay.
Tổ An không hiểu ra sao đi đến trước người nàng, nghĩ thầm nữ nhân này sẽ không lại muốn đạp hắn một cước chứ, lần này nhất định phải tập trung tinh thần nhìn kỹ mới được.