Chương 97: Bằng bản lãnh ăn bám
Lúc này đám nữ sinh ở xung quanh truyền đến bạo động:
- Oa, là Viên công tử!
- Viên công tử thật đẹp trai.
- Lại có thể nhẹ nhàng kẹp lấy Trường Tiên Rên Rỉ, Viên công tử là Tứ phẩm sao?
- Cái gì Tứ phẩm, hắn đã Tứ phẩm đại viên mãn, lúc nào cũng có thể đột phá đến Ngũ phẩm.
- Oa, thật đẹp trai, tốt hơn một ít gia hỏa chỉ biết trốn ở phía sau nữ nhân vạn lần.
...
Tổ An nghe mà tức xạm mặt, tâm của những nữ nhân này thật hay thay đổi, vừa rồi còn thay mình nói chuyện, bây giờ đã trở mặt.
- Ngươi như vậy là xúc phạm nội quy trường học, đến lúc đó dù lệnh tôn là Minh Nguyệt Công, học viện muốn khai trừ ngươi, lão nhân gia cũng không ngăn được.
- Viên Văn Đống, chuyện này không liên quan gì tới ngươi.
Sở Hoàn Chiêu ý đồ kéo roi trở về, đáng tiếc mặc nàng dùng lực như thế nào cũng không nhúc nhích.
Viên Văn Đống cười cười, lặp lại lời nói:
- Sở nhị tiểu thư, hắn đã không đáp ứng quyết đấu, ngươi như vậy là vi phạm nội quy, đến lúc đó dù lệnh tôn là Minh Nguyệt Công, học viện muốn khai trừ ngươi, lão nhân gia cũng không ngăn được.
- Ngươi đang uy hiếp ta?
Sở Hoàn Chiêu thở phì phò nói.
- Không dám, ta và lệnh tỷ là bằng hữu, tự nhiên không nguyện ý nhìn thấy Nhị tiểu thư không cẩn thận phạm sai lầm.
Lúc này Viên Văn Đống mới nhẹ nhàng buông lỏng tay ra.
Sở Hoàn Chiêu giật “Trường Tiên Rên Rỉ” trở về, mặt lộ vẻ do dự.
Diệp Thần Lương thấy có người cho hắn chỗ dựa, liền ưỡn ngực đi về phía Tổ An:
- Hôm nay liền dạy ngươi một đạo lý, nói cho cùng thế giới này mình cường đại mới là thật cường đại, ngoại lực chung quy là không dựa vào được...
Hắn còn chưa nói xong, bỗng nhiên một thanh âm ôn nhu truyền đến:
- Không phải, hắn... kỳ thật hắn rất lợi hại.
Tất cả mọi người theo tiếng nhìn lại, xem là ai tới nhúng tay việc này, kết quả nhìn thấy một thiếu nữ khuôn mặt đỏ bừng đứng ở nơi đó, hiển nhiên bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, để nàng rất không được tự nhiên.
- A, muội tử này là ai, thật xinh đẹp...
- Ngươi biết cái gì, cái này gọi là manh!
- Mới tới hả, ngay cả Kỷ Tiểu Hi xếp thứ bảy trên Hồng Nhan Lục cũng không nhận ra, nàng là ái nữ của Kỷ thần y, tạo nghệ dược học không ai bằng được.
- Sao nàng lại nói chuyện thay Tổ An, chẳng lẽ nàng...
- Chớ nói nhảm, tiểu tiên nữ làm sao có thể quan hệ với cặn bã như vậy.
...
Người xung quanh nghị luận, kỳ thật cũng là nghi hoặc của Diệp Thần Lương, hắn lộ ra nụ cười hiền hòa:
- Kỷ học muội, sao ngươi cũng tới.
Hắn không thể không cẩn thận, thời điểm Kỷ Tiểu Hi vừa đến trường học đưa tới oanh động rất lớn, bởi vì dung mạo của nàng quá đáng yêu, có chút biến thái nổi lên ý đồ xấu, kết quả những người kia vừa động đến y phục của người ta đã trúng độc, rất nhiều người thống khổ hơn nửa tháng.
Mà những người kia đều không ngoại lệ, về sau đều bị thôi học, có người nói là bởi vì Kỷ thần y giao du rộng lớn, rất nhiều đại nhân vật đều thiếu nhân tình, cho nên biết nữ nhi của hắn bị khi phụ liền thuận nước giong thuyền; nhưng cũng có người nói Kỷ Tiểu Hi có quan hệ với một đại nhân vật nào đó trong học viện.
Mặc kệ loại nào, nàng cũng không phải người Diệp Thần Lương nguyện ý đắc tội.
- Vừa rồi ta đi ngang qua, nhìn thấy bên này nhiều người...
Đối mặt ánh mắt của mọi người, Kỷ Tiểu Hi hơi ngượng ngùng, bất quá vẫn lấy dũng khí nói.
- Ta thấy các ngươi hiểu lầm Tổ đại ca, Tổ đại ca lại không nguyện ý giải thích, cho nên mới ra... nói vài câu.
Thật vì Tổ An?
Mọi người xôn xao, không nghĩ tới cô gia nổi danh phế vật của Sở gia, không chỉ tỷ muội ăn sạch, còn có quan hệ với tiểu tiên nữ Kỷ Tiểu Hi.
Cái này con mẹ nó là cái thế đạo gì a?
Là dáng dấp của ta không đủ đẹp trai, hay ta không đủ cặn bã? Là ta tu vi không cao, hay gia thế không tốt?
Trong lòng đám nam nhân đều dâng lên nghi hoặc giống nhau, sau đó chính là cực kỳ tức giận, ngoại trừ phương diện đẹp trai có thể không bằng, cái khác điểm nào thua gia hỏa vô sỉ kia?
Đến từ quần chúng vây xem, điểm nộ khí +99+99+99+99...
Sau khi Tổ An thấy một đống lớn điểm nộ khí, nghĩ thầm may mắn vừa rồi không có chuồn đi, đến ăn bữa cơm này thật quá đáng giá.
Diệp Thần Lương nuốt một ngụm nước bọt, trong mắt hắn có chút mờ mịt, đây là cái quỷ gì, mình không phải giẫm một phế vật thôi sao, sao nhiều thiên chi kiêu nữ ra che chở hắn như vậy?
Thế giới này nhất định đã xảy ra vấn đề gì đó.
- Kỷ học muội, ngươi và hắn quan hệ như thế nào?
Diệp Thần Lương chưa từ bỏ ý định hỏi thăm.
- Hắn...
Kỷ Tiểu Hi nhìn Tổ An, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ.
- Hắn là bạn tốt của ta.
Sở dĩ nàng đỏ mặt, là bởi vì nghĩ đến lúc trước mình tắm rửa bị đối phương nhìn thấy hết, mặc dù biết thân thể của hắn có ám tật, nhưng nàng là tiểu cô nương, bị nam tử nhìn hết thân thể, trong nội tâm sẽ có chút cảm giác khác thường.
Nhưng thần sắc này rơi vào trong mắt nam nhân khác, hoàn toàn là bộ dáng xấu hổ khi nhìn tình lang, xong xong, tiểu tiên nữ đáng yêu của chúng ta cũng khó thoát ma trảo của tên kia.
Kỷ Tiểu Hi lại không nghĩ rằng có hiểu lầm như vậy, nàng vội vàng nói:
- Lần kia ta và hắn cùng một chỗ ở trong Long Ẩn Sơn, tận mắt thấy hắn giết chết mấy chục con Cương Liệt Hắc Sài, ngay cả thủ lĩnh của bọn nó cũng chết.
Đám nam nhân càng khổ sở, xong, tiểu tiên nữ của chúng ta cùng hắn vào Long Ẩn Sơn, trong núi lớn cô nam quả nữ, bị dã tính trong núi kêu gọi, chỉ sợ nên phát sinh đều đã phát sinh.
- Gia hỏa này một người độc chiếm ba mỹ nữ trên Hồng Nhan Lục, đừng cản ta, ta muốn quyết đấu với hắn!