Chương 99: Cơm chùa ăn dễ dàng sao (2)
- Dựa vào cái gì chỉ có ngươi cố gắng, ngươi biết ta cố gắng bao nhiêu không?
Tổ An tức giận nói.
Viên Văn Đống sững sờ:
- Ngươi cố gắng cái gì?
- Cố gắng ăn bám nha, ngươi cho rằng ăn cơm chùa dễ dàng như vậy sao?
Tổ An lẽ thẳng khí hùng nói.
Nam nhân ở xung quanh rốt cục vỡ tổ:
- Ngọa tào, ta nhịn không được, ta muốn đánh hắn!
- Ta cũng muốn đánh.
- Nếu không cùng một chỗ?
- Trước để cho Viên Văn Đống đánh xong, chúng ta lại lên.
...
Vừa vặn có một bóng hình xinh đẹp đi ngang qua nơi này, nghe được lời hắn nói nhịn không được cười lên, nghĩ thầm gia hỏa này thật vô sỉ, cũng không biết Sơ Nhan coi trọng hắn chỗ nào.
Tiểu đả tiểu nháo như vậy nàng hiển nhiên không có hứng thú gì, quay người rời đi.
Lúc này Viên Văn Đống cười lạnh:
- Ăn bám? Chẳng lẽ ngươi có thể cả đời dựa vào nữ nhân? Tựa như tình huống hiện tại, ngươi có thể dựa vào nữ nhân vượt qua cửa ải khó sao? Sở Hoàn Chiêu? Hay Kỷ Tiểu Hi, các nàng cộng lại cũng không phải đối thủ của ta. Nam nhân nha, vẫn phải mình cường đại mới thật là cường đại.
Tổ An thở dài:
- Không nghĩ tới trí tưởng tượng của ngươi cũng bần cùng như thế, hiện tại vì sao ta không thể dựa vào nữ nhân vượt qua cửa ải khó? Bùi Miên Mạn, ngươi ra giúp ta giải quyết gia hỏa chán ghét này đi.
Bùi Miên Mạn?
Nghe được cái tên này, mọi người ngây ngẩn, đây là mỹ nữ tuyệt sắc nổi danh giống như Sở Sơ Nhan, có lẽ bởi vì Sở Sơ Nhan quá lạnh, nên sẽ có người cảm thấy khó thân cận, nhưng Bùi Miên Mạn dáng người cực phẩm, tiếu dung lại ôn nhu, toàn thân trên dưới lộ ra vũ mị, không có nam nhân nào sẽ không thích nàng.
Nữ thần cực phẩm như vậy, làm sao sẽ dính líu quan hệ với gia hỏa vô sỉ này?
Không có khả năng, mọi người phản ứng đầu tiên chính là như vậy.
Quả nhiên, hắn hô xong vẫn chưa từng xuất hiện thanh âm động lòng người kia, mọi người bắt đầu thở dài.
Viên Văn Đống cũng không nhịn được cười nói:
- Ngươi biết Bùi Miên Mạn là ai không, nhân vật như nàng sẽ coi trọng ngươi? Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Hắn cũng bị nữ nhân kia mê đảo, tốn tất cả tâm tư theo đuổi, đáng tiếc mặc dù đối phương ôn nhu, nhưng trong xương có một loại lạnh lùng xa người ngàn dặm, hắn thông qua đủ loại dấu hiệu phán đoán, nữ nhân này mặt ngoài mị đến tận xương, trên thực tế lại xem nam nhân thiên hạ như không, thậm chí còn khó đắc thủ hơn Sở Sơ Nhan.
Một nữ nhân như vậy, làm sao có khả năng dính líu quan hệ với đồ vô sỉ trước mắt này.
- Vừa rồi ta nhìn thấy ngươi, nếu ngươi đi, ta sẽ nói ra chuyện tối ngày hôm qua của hai ta.
Tổ An cao giọng kêu lên.
Bóng hình xinh đẹp đang muốn đi kia, nghe vậy thân hình không khỏi run lên, rốt cục nhịn không được:
- Ngậm miệng!
Mọi người nhìn thấy một thiếu nữ váy đen vội vàng đi tới, da như mỡ đông, khuôn mặt trứng ngỗng, con ngươi vũ mị như biết nói chuyện, lại thêm dáng người ngạo nhân, đủ để làm xương cốt của nam nhân mềm nhũn, để nữ nhân tự ti mặc cảm.
Thiếu nữ ngày bình thường luôn cười rạng rỡ, lúc này mặt lại đen lên, căm tức nhìn Tổ An:
- Nếu ngươi dám nói lung tung một chữ, ta lập tức giết ngươi.
Vốn mọi người còn nghi ngờ, lúc này nghe nàng nói, không biết bao nhiêu nam nhân tan nát cõi lòng.
Lại là thật, tình nhân trong mộng của chúng ta, vậy mà thật có một chân với nam nhân vô sỉ kia!
Lúc này Tổ An lại có chút nghi ngờ, bởi vì hắn phát hiện lúc này nhận được điểm nộ khí chỉ bằng một nửa vừa rồi, cái này là tình huống như thế nào? Là ngực của Bùi Miên Mạn không đủ lớn, hay mặt không đủ đẹp?
Vốn cho rằng nàng áp trục ra sân, có thể thu nhập càng nhiều điểm nộ khí, sao hiện tại lại giảm sút?
Hắn không rõ ràng nhìn đám người, phát hiện không ít nam nhân ánh mắt nhìn hắn không còn phẫn nộ, mà là hâm mộ và... sùng bái.
Vi Tác trực tiếp chạy tới, ôm lấy chân hắn nói:
- Đại ca, đời này ngươi vĩnh viễn là đại ca của ta...
Hắn còn chưa nói xong, đã bị những người khác dẫm ở dưới chân, đằng sau không ngừng có người vọt tới:
- Đại lão, thu ta làm đồ đệ đi.
- Đại lão, thu ta thu ta, tư chất của ta càng tốt hơn.
- Rõ ràng dáng dấp của ta càng giống, ta nhất định có thể tiếp nhận y bát của cơm chùa vương.
- Nhanh như vậy đã muốn thượng vị? Sư phụ, loại gia hỏa khi sư diệt tổ này không thu được.
...
Tổ An nhịn không được cảm thán, nhân sinh quả nhiên tịch mịch, dù bàn phím thu không phải giá trị phẫn nộ, mà là giá trị sùng bái, ta cũng có thể hoành hành thiên hạ.
Bùi Miên Mạn ở một bên mí mắt nhảy loạn, răng cắn khanh khách rung động:
- Hiện tại ngươi rất đắc ý nha?
Tổ An khoát tay áo:
- Ôn chuyện thì không cần, trước giúp ta đánh hai người kia một trận đi, a không đúng, còn có gia hỏa chân ngoài dài hơn chân trong kia nữa.
Nói xong chỉ chỉ Hồng Tinh Ứng trốn ở trong đám người.
Kỳ thật trong lòng Tổ An cũng có chút thấp thỏm, hắn cũng không biết nữ nhân này có thể hỗ trợ hay không, nếu nàng ngược lại tới đối phó ta, vậy ta chỉ có thể mời mỹ nữ hiệu trưởng ra.
Bùi Miên Mạn vốn nổi giận đùng đùng nhìn Tổ An, bỗng nhiên không biết vì cái gì, trên mặt hiện lên ý cười ôn nhu:
- Vâng.
Sau đó xoay đầu lại chỉ chỉ Viên Văn Đống, Diệp Thần Lương, Hồng Tinh Ứng:
- Quyết đấu, ba người các ngươi cùng lên đi.
Sắc mặt ba người đại biến, Viên Văn Đống vội vàng nói:
- Bùi cô nương, chúng ta...
Bùi Miên Mạn cười lạnh:
- Thế nào, vừa rồi không vẫn rất trâu bò sao, hiện tại ba đại nam nhân đánh một mình ta cũng không dám? Vậy thì quỳ xuống dập đầu cho Tổ An, ta coi như chuyện ngày hôm nay chưa từng xảy ra.