Chương Hàm ở trên tế đàn lại cực kỳ hoảng sợ, theo bản năng lùi lại mấy bước:
- Bệ... Bệ hạ?
Kiều Tuyết Doanh không hiểu ra sao, hai người này rốt cuộc đang nói chuyện gì thế, Hoàng đế gì, Tần Thủy Hoàng gì, vì sao hoàn toàn chưa từng nghe qua? May mà nơi này chỉ có mấy người chúng ta, nếu tin tức hắn ngông cuồng xưng đế truyền ra, đừng nói là bản thân hắn, sợ rằng ngay cả Sở gia cũng sẽ bị dẫn tới tai ương ngập đầu.
Chỉ có Sở Sơ Nhan là nhíu mày, nàng nhớ mang máng hình như mình có nhìn thấy cái tên này ở đâu rồi, hình như là trong tàng thư văn minh thượng cổ của học viện, có điều tin tức liên quan tới văn minh thượng cổ cực ít, toàn thiên hạ người nghiên cứu về cổ văn thượng cổ cũng chỉ được coi như một sợi lông trên người con trâu.
- Chương Hàm, nhìn thấy trẫm, vì sao không quỳ?
Vẻ mặt Tổ An đầy uy nghiêm, trong lòng lại hoảng hốt, lần này có phải mình chơi lớn quá không.
- Thần thiếu phủ Chương Hàm, khấu kiến bệ hạ!
Tướng quân giáp đen thầm nghĩ chẳng trách ngay từ lúc đầu mình cảm thấy người này có mấy phần thân thiết, thế là trực tiếp quỳ gối, hành lễ với Tổ An.
Hai nàng ở bên cạnh mắt như lòi khỏi tròng, một màn trước mắt này thật sự không thể tưởng tượng được, một cường giả tuyệt thế không ngờ lại quỳ lạy Tổ An? Bất kể bọn họ có tưởng tượng thế nào cũng không nghĩ ra được hình ảnh như vậy.
Tâm tư của Sở Sơ Nhan xoay chuyển rất nhanh, tướng quân giáp đen này tự xưng thiếu phủ, thiếu phủ chính là một trong Cửu Khanh, chưởng quản thuế sơn hải địa trạch, quản lý nội khố của hoàng gia, đồng thời thường thường còn gánh vác chức trách xây dựng lâm viên, lăng tẩm hoàng gia vân vân.
Chẳng trách cương thi này lại có uy áp cường đại như vậy, thì ra là cường giả Cửu phẩm, lại liên hệ tới nơi này nhìn thì rất giống lăng mộ một chỗ, vậy tất cả đều ăn khớp.
Chỉ có điều A Tổ rốt cuộc là sao? Chẳng lẽ hắn thật sự là Doanh Chính đó ư?
- Ngươi muốn trói trẫm tới khi nào?
Tổ An trầm giọng nói.
- Vi thần không dám.
Chương Hàm vội vàng phất cổ tay, trực tiếp cởi dây thừng trên người hắn, đồng thời trong lòng thầm cảm thấy kỳ quái, vì sao thực lực của bệ hạ lại yếu ớt như vậy?
Giống như là đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, Tổ An nói:
- Trẫm vừa giác tỉnh ký ức, thực lực chưa khôi phục hoàn toàn, ngươi hãy bình thân.
Lúc này Chương Hàm mới cảm thấy thoải mái:
- Tạ ơn bệ hạ, xem ra Từ Phúc đã tìm được thuật trường sinh bất lão cho bệ hạ rồi, mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ!
Tổ An nghe mà trợn mắt lên, thầm nghĩ đây là cái quái gì vậy, không ngờ thật sự rất giống với Tần triều kiếp trước trong ký ức, nhưng Tần triều kiếp trước nào có người tu hành trâu bò như vậy?
Nhất định là chỗ nào đó xảy ra vấn đề gì rồi!
Có điều đã bắt đầu diễn, hắn cũng chỉ có thể gắng gượng diễn tiếp, thế là liền thở dài một hơi:
- Thôi, Đại Tần của trẫm đã mất rồi, nói những cái này có ích lợi gì.
Chương Hàm sợ tới mức lập tức quỳ gối run rẩy:
- Thần tội đáng chết vạn lần!
Tổ An sửng sốt, không ngờ hắn lại sợ tới như vậy, liền thừa cơ hỏi:
- Ngươi có tội gì?
Mặt Chương Hàm run run, giống như đang than thở khóc lóc:
- Thần vai gánh trách nhiệm nặng nề, tuy giành được một số thắng lợi tạm thời, nhưng cuối cùng lại để chủ lực tinh nhuệ của đế quốc bị hủy trong chốc lát, chôn vùi hi vọng cuối cùng của đế quốc, thế cho nên Đại Tần cuối cùng bị dư nghiệt của sáu nước phía đông diệt vong.
Tổ An thầm nghĩ, quả nhiên không có gì khác biệt với đoạn lịch sử trong ký ức, bởi vì lo quá kích thích hắn, cho nên không tiếp tục hỏi nữa, mà là thở dài một tiếng:
- Ài, thiên mệnh như vậy, không ai có khả năng vãn hồi.
Chương Hàm sửng sốt, thầm nghĩ tính cách của bệ hạ trong ký ức là cương nghị dữ dằn, pháp luật khắc nghiệt, không ngờ lại ôn hòa với mình như vậy, thật sự có chút bất ngờ.
Tổ An nghĩ nghĩ một chút rồi nhìn về phía đầm nước ở xa xa:
- Nơi đó rốt cuộc phong ấn gì mà khiến ngươi sợ như vậy?
Đây là chuyện hắn hiếu kỳ nhất, hắn cũng không sợ nói lỡ miệng, dẫu sao trong lịch sử Chương Hàm chủ yếu là hoạt động ở thời kì Tần Nhị Thế, Tần Thủy Hoàng không biết một số chuyện của hắn cũng là rất bình thường.
Chương Hàm đáp:
- Nơi đó phong ấn vong linh của mấy chục vạn kẻ tạo phản sáu nước phía đông, lúc trước dùng Trấn Hồn Đại Ấn phong ấn chúng lại, ai ngờ bệ hạ ngài...
Tổ An ra vẻ ngượng ngùng nói:
- Vậy nhất định là nên phong ấn rồi, những nghĩa quân sáu nước này cực kỳ cừu thị Đại Tần, nếu để chúng thoát ra, sợ rằng sẽ đụng chạm với hoàng hậu của trẫm.
Nghe thấy lời nói của hắn, hỏa diễm màu lam trong hai mắt Chương Hàm hơi bập bùng, nhưng không tỏ vẻ gì.
- Với năng lực của ái khanh, chẳng lẽ không có phương pháp khác để trấn áp những vong linh này sao?
Tổ An chỉ chỉ Sở Sơ Nhan ở bên cạnh.
- Nàng là bằng hữu đời này của ta, thả nàng ra.
Chương Hàm trầm giọng nói:
- Hồi bẩm bệ hạ, ngàn năm qua, mấy chục vạn vong linh này đều là dựa vào gốc Vô Tung Huyễn Liên đó làm trận nhãn để trấn áp, hiện giờ trận nhãn mất đi, Trấn Hồn Đại Ấn sắp sụp đổ, chỉ có thể nhân lúc nữ tử này chưa hoàn toàn tiêu hóa dược tính của Vô Tung Huyễn Liên, lợi dụng huyết nhục của nàng để bình ổn quân đoàn vong linh đang xôn xao, chúng ta mới có nhiều thời gian hơn để nghĩ biện pháp khác gia cố phong ấn.
- Giang sơn xã tắc làm trọng, nữ sắc chỉ là thứ yếu, mong bệ hạ cân nhắc.
Thấy nó vẫn kiên trì dùng Sở Sơ Nhan huyết tế, Tổ An cảm thấy đau trứng, dẫu sao hắn cũng không phải Tần Thủy Hoàng thật sự, hiện giờ thực lực của hai bên lại chênh lệch quá nhiều, đối phương không nghe lời hắn cũng đành chịu.