Kiều Tuyết Doanh thở dài một hơi:
- Sở tiểu thư, ngươi thật sự rất không hiểu hắn.
Có điều nàng cũng không giải thích nguyên nhân cụ thể.
Sở Sơ Nhan chớp chớp mắt, không rõ nàng nói lời này là có ý gì:
- Tuyết Nhi, cảm thấy ngươi có chút thay đổi rồi, lúc trước ngươi và A Tổ giống như một đôi oan gia hoan hỉ, mỗi lần nhắc tới hắn đều nghiến răng nghiến lợi, hiện tại ngược lại là một loại cảm giác mà ta cũng không thể diễn tả được.
Kiều Tuyết Doanh giật thót, vội vàng nói:
- Ngươi nghĩ nhiều rồi, tên gia hỏa đó quả thật rất đáng ghét.
Nghĩ tới cảnh tượng lúc hắn cố ý chọc giận mình, nàng liền cảm thấy có chút ngứa răng.
- Tuyết Nhi, ngươi vẫn không nói cho ta biết tình huống hiện tại của hắn.
Sở Sơ Nhan nhíu mày nói, nàng cảm thấy chỉ một lát không thấy mặt, đối phương đã thay đổi rất nhiều.
- Hắn đi cứu nữ tử thần bí đó rồi, không biết có bị nữ quỷ đó mê hoặc hay không.
Kiều Tuyết Doanh nhớ lại thanh âm lúc nói chuyện của Mị Ly, chắc bộ dạng rất không tồi.
- Tòa phong ấn đáng sợ này chính là dùng để phong ấn nữ tử đó, khẳng định là nàng còn nguy hiểm hơn so với trong tưởng tượng, thả nàng không biết là phúc hay họa.
Trong giọng nói của Sở Sơ Nhan lộ ra vẻ lo lắng.
Kiều Tuyết Doanh không nhịn được nói:
- Sở tiểu thư, ngươi so với trách trời thương dân, không bằng lo lắng cho tên gia hỏa đó đi, thời gian hắn và ta ước định đã sắp hết rồi, lại vẫn chưa ra, không biết có gặp nguy hiểm gì không.
Sở Sơ Nhan kinh ngạc nhìn nàng, trên mặt như hiểu ra gì đó.
- Các ngươi đang nói gì thế?
Đúng lúc này một cỗ khí tức âm hàn kinh người ập tới, hai nàng quay đầu lại nhìn, phát hiện tướng quân giáp đen đó đã vô thanh vô tức về tới tế đàn.
Lại nhìn bên kia đầm nước, đã triệt để bình tĩnh lại, những vong linh chạy ra không phải bị tiêu diệt thì chính là một lần nữa bị phong ấn lại.
Kiều Tuyết Doan hlập tức nhảy lên, bảo vệ trước mặt Sở Sơ Nhan, tim đập thình thịch, nàng biết chênh lệch thực lực của hai bên quá xa, mình căn bản không ngăn được đối phương.
- Tuyết Nhi, ngươi mau rời khỏi đi, ngươi không phải là đối thủ của nó.
Sở Sơ Nhan hiển nhiên cũng biết điểm này, vội vàng nói.
- Không được, chúng ta nhiều lần trải qua trăm cay nghìn đắng để cứu ngươi, há có thể từ bỏ vào lúc này? Hơn nữa, ta cũng đáp ứng tên gia hỏa đó rồi.
Kiều Tuyết Doanh mím môi.
- Ơ, tên nam nhân đó đâu rồi?
Tướng quân giáp đen Chương Hàm quan sát chung quanh một phen, không thấy thân ảnh của Tổ An.
Kiều Tuyết Doanh lo lắng Tổ An vẫn chưa cứu được nữ tử thần bí ra, nếu để Chương Hàm thành công trước thì sẽ thất bại trong gang tấc, thế là liền đáp:
- Hắn đã đi rồi.
- Đi rồi?
Chương Hàm sửng sốt.
- Hắn ở ngay trước mặt ta giả mạo Thủy Hoàng đế, không ngờ lại cứ như vậy mà đi rồi!
Kiều Tuyết Doanh và Sở Sơ Nhan hơi biến sắc, không ngờ hắn quả nhiên đã nhìn thấu.
- Thôi, chờ ta tu bổ xong phong ấn lại đi tìm hắn tính sổ.Chương Hàm hừ một tiếng, sau đó nhìn Kiều Tuyết Doanh.
- Ngươi muốn cản ta?
Kiều Tuyết Doanh không nói gì, mà là thuận tay vẫy gọi vô số lá cây giống như lưỡi dao bắn tới đối phương, lúc trước ăn vào Tín Xuân Ca của Tổ An, thực lực của nàng đã khôi phục hơn nửa.
Chương Hàm không thèm động đậy, để mặc những lá cây đó bắn tới trên người mình, bị hắc khí lượn lờ quanh người hắn hóa thành hư vô.
Kiều Tuyết Doanh cắn chặt răng, tóc trên đầu nhanh chóng mọc ra, có điều lần này lại không công kích, mà là bện thành một mảng bụi gai ở trước người, hy vọng tận hết khả năng ngăn cản đối phương lâu hơn.
- Cút ngay!
Trong tay Chương Hàm bỗng nhiên xuất hiện một cây trường thương, trực tiếp quét một cái, bụi gai rậm rạp đó nháy mắt liền bị chém thành hai nửa.
Kiều Tuyết Doanh đã chuẩn bị cho tính huống xấu nhất, nhưng vẫn không ngờ phòng ngự mạnh nhất của mình lại ngay cả một giây của đối phương cũng không cản được.
Nàng trước tiên muốn tránh né, nhưng vẫn chậm một bước, bị trường thương của đối phương quét trúng, cả người giống như một cái bao cát, hộc máu vẽ ra một đường cong trong không trung, nặng nề ngã sang bên cạnh.
Chương Hàm lại phát sau mà đến trước, thân hình giống như thuấn di chờ sẵn ở chỗ nàng sắp rơi xuống, trường thương trong tay giơ cao, cười gằn nói:
- Ngươi đã là đồng bạn của tên tặc nhân giả mạo bệ hạ kia, vậy thì cũng chết đi!
Kiều Tuyết Doanh cắn răng một cái, nàng đã không thể tránh né, đang muốn thi triển "Hoa trong gương, trăng trong nước" đỡ một kích này, Sở Sơ Nhan ở bên tế đàn đang một mực chú ý chiến đấu của hai người vội vàng nói:
- Dừng tay, nếu không ta sẽ cắn lưỡi tự sát!
Với kiến thức của nàng tất nhiên biết một tế phẩm chết trước, sẽ có ảnh hưởng cực lớn tới hiệu quả hiến tế.
Thân thể Chương Hàm quả nhiên khựng lại, sau đó nháy mắt về tới tế đàn:
- Ngươi không nhắc nhở ta, thiếu chút nữa thì quên tuy tứ chi của ngươi không thể động đậy, nhưng đầu lưỡi thì vẫn có thể cử động.
Nói xong ngón tay điểm một cái lên cằm nàng, triệt để phong bế tất cả hành động của nàng ta.
- Thôi, để tránh đêm dài lắm mộng, bắt đầu huyết tế trước đã.
Miệng Chương Hàm ngâm một đoạn chú ngữ tối nghĩa.
Từng cỗ hắc khí từ bốn phương tám hướng trào tới tế đài, không khí chung quanh biến thành đặc sệt giống như mực nước, ngay sau đó từng quái vật hình dạng giống như ác quỷ giãy giụa muốn đi ra, tay chậm rãi chộp tới Sở Sơ Nhan ở trên tế đài.
Dù là Sở Sơ Nhan tâm chí kiên định tới mấy, hiện tại trong lòng cũng vô cùng sợ hãi, chỉ tiếc lúc này nàng đã là một phế nhân, lại bị hạ cấm chế, căn bản không thể nhúc nhích nửa phân.
Kiều Tuyết Doanh ở bên cạnh cắn môi, lại xông tới bên này.