Chương 1. Ta cần hệ thống này làm gì
"Hệ thống!"
"Bạch!"
Trong thế giới ý thức tối tăm, một màn sáng đột nhiên xuất hiện.
Trên màn sáng hiện lên những chữ hán tự ngay ngắn và rõ ràng.
Tính danh: Mạc Cầu.
Giới tính: Nam.
Tuổi tác: 14 tuổi.
Thân cao: Chừng 120 centimet.
Cân nặng: Không rõ.
Tài nghệ: Đọc hiểu cao cấp, âm nhạc sơ cấp, hội họa nhập môn, vật lý trung cấp, hóa học. . .
"Ai!"
Trong hiện thực, Mạc Cầu thở dài, suy nghĩ khẽ động, đọc hiểu liền lập tức trở thành sơ cấp.
Ý niệm khẽ động lần nữa, hội họa liền thay đổi từ cấp độ nhập môn thành cấp đại sư.
Nhưng. . .
Có tác dụng quái gì!
Hệ thống này của hắn trông thì có vẻ nguy hiểm đấy, có thể tùy tiện thay đổi những tài nghệ trên đó.
Nhưng lại chả có tác dụng gì ở hiện thực.
Thậm chí ngay cả những thông tin hiện lên trên đó cũng là do Mạc Cầu tự mình thêm vào, không phải nó tự động cập nhật.
"Ta cần cái hệ thống này làm gì!"
Thở dài một tiếng, thu hồi màn sáng, thế giới ý thức lập tức tối đen như mực, nhưng thực ra vẫn còn những đốm sáng nhỏ lấp lóe.
Nhưng cũng giống như màn sáng, hắn không biết tác dụng của những đốm sáng nhỏ này là gì.
Tới thế giới này đã được nửa tháng, Mạc Cầu có thể có được như ngày hôm nay cũng chả liên quan gì đến cái hệ thống này.
Mở mắt ra thì thấy mình đang ở trên một chiếc giường lớn, trên giường còn có khoảng 8 9 người đang nằm, nhưng vẫn dư xài.
Dưới thân là một tấm chiếu rơm vừa lạnh vừa cứng, không biết là đã bao lâu không có người sử dụng, trên chiếu nhô ra những cọng rơm cứng, nằm trên đó có chút không thoải mái.
Trong tấm mền thì không biết bỏ cái quái gì vào trong, nặng thì không nói, còn không giữ ấm được.
Trên đầu hắn là những cây xà bằng gỗ được sắp xếp chỉnh tề, trên đó toàn là mạng nhện, hiển nhiên là do không được quét dọn thường xuyên.
Xung quanh hắn ngoại trừ mùi mồ hôi của những gã đàn ông thì còn có mùi thuốc bắc lâu ngày không tán.
Xuyên qua!
Dù đã qua nửa tháng, nhưng mỗi khi Mạc Cầu tỉnh lại thì vẫn còn cảm thấy mờ mịt, rất lâu mới hồi thần.
"Dậy đi!"
"Nhanh lên, dậy hết đi!"
Kèm theo tiếng rống là tiếng đẩy cửa một cách thô bạo.
Cánh cửa đơn sơ bị một người lạ mặt đẩy ra, rung rung đung đưa, tựa hồ có thể rơi xuống đất bất kỳ lúc nào.
"Dậy đi, dậy đi!"
Nghe được tiếng động, một người ở bên cạnh ngay lập tức bật dậy, nhanh chóng mặc xong áo ngắn vải thô, mang giày cỏ.
Mạc Cầu cũng vén chăn lên, học theo người khác, bước ra khỏi phòng giữa những tiếng la hét.
Lúc này trời đã tờ mờ sáng, ngoài phòng còn có chút ảm đạm, thỉnh thoảng sẽ có tiếng gà gáy từ bốn phía truyền đến.
Nơi này là hậu viện của hiệu thuốc Thanh Nang, trong sân ngoại trừ mấy người này ra thì còn có rất nhiều dược liệu cần xử lý.
Một gã đàn ông cao to chắp hai tay sau lưng từ bên kia bước tới, trên người ông ta toát ra một khí thế áp bách vô hình.
Đặc biệt là đối với những tấm chiếu mới như Mạc Cầu, hắn rút người lại theo bản năng.
"Mới tới hôm qua, đều đứng ra đây."
Gã đàn ông phất phất tay, nói: "Trước tiên hãy ký lên tờ khế ước học đồ này rồi đi rồi nói tiếp chuyện khác."
Một người thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi ở sau lưng ông ta bưng một cái mâm gỗ bước lên.
Trên mâm gỗ có một xấp giấy, hiển nhiên chính là khế ước học đồ.
Trong chín người thì chỉ có năm người là làm theo lời ông ta nói, từng người ký tên lên tờ khế ước.
Đợi khi Mạc Cầu viết xong tên của mình, người thanh niên và gã đàn ông đều vô thức nhìn hắn một cái.
Nói là ký tên, thực ra chính là ấn dấu tay lên đó, chỉ có hắn là viết được họ tên đầy đủ.
Nói cách khác. . .
Những người khác không biết chữ, Mạc Cầu ít nhất cũng biết viết tên mình.
Tên tiểu mập mạp bên cạnh hắn cứ chớp mắt liên tục, tỏ ra rất ngạc nhiên nhìn về phía đồng bạn của mình.
Trong khoảng thời gian này, Mạc Cầu dường như đã biến thành người khác.
Cùng là ăn mày trong thành, cậu ta lại sửa soạn mình đến sạch sẽ ngăn nắp, thậm chí hôm nay còn tìm được việc làm.
Làm cho y cũng thơm lây, được tiến vào hiệu thuốc Thanh Nang.
Tuy nói làm học đồ rất khó khăn, nhưng ít ra không cần chịu đói, có chỗ ở, tốt hơn nhiều so với làm một tên ăn mày ăn bữa nay lo bữa mai.
"Ừm!"
Người đàn ông vạm vỡ phất tay để người thanh niên kia thu hồi khế ước, rồi lại nhìn về phía mọi người, nói: "Ký khế ước học đồ thì đã là người mình, nhưng mà trước đó để ta giải thích rõ những việc mà các ngươi sẽ làm trong 3 năm tới."
"Đầu tiên."
Hắn lại chắp hai tay sau lưng, nói: "Sư phụ có việc, đệ tử làm thay, mặc kệ là bưng trà đổ nước, hay là trải chiếu gắp chăn, đều mở to mắt ra, thông minh một chút, đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi, nếu như làm cho các sư phụ không cao hứng, bất cứ lúc nào cũng có thể đuổi các ngươi ra ngoài!"
"Mặt khác. . ."
"Trong vòng ba năm, nếu như các ngươi không thể học được bản lĩnh từ sư phụ thì cũng phải rời đi!"
"Cho nên, các ngươi hiểu hết rồi chứ?"
"Hiểu rõ!"
Mấy tên học đồ mới liền vội vàng trả lời, một người trong đó còn nói: "Sư phó có việc, đệ tử làm thay."
"Học bản sự, lưu lại!"
Mạc Cầu nghiêng đầu, hắn nhận ra người đang nói chuyện, tên gã là Tôn Hữu Tài, là con của một gia đình trong thành, hình như còn là bà con họ hàng với một quản sự trong hiệu thuốc.
"Ừm." Người đàn ông hài lòng gật đầu, tiếp tục nói:
"Sư phụ của hiệu thuốc Thanh Nang chúng ta đều là danh y trong thành, có thể đi theo bên cạnh để học bản sự là phúc phận của các ngươi."
"Nhiều thì không nói, liền xem như chỉ học được một hai phần thì đi về nông thôn làm lang trung cũng là dư xài."
"Nhưng mà các ngươi cũng đừng có vội, trước tiên hãy làm quen với hoàn cảnh xung quanh, xác định dược liệu, phải trải qua nửa năm thì các ngươi mới đủ tư cách đụng vào phương thuốc."
"Vâng."
Mọi người xác nhận lần nữa.
"Mặt khác, chính là nơi ăn chốn ở của các ngươi." Người đàn ông nhìn sang năm người này rồi nói:
"Áo, hàng năm một bộ quần áo mùa đông, hai bộ áo mỏng, giày thì xem tình huống, có đôi khi lên núi hái thuốc sẽ cần dùng."
Nói đến đây, ông ta liền nhíu mày.
Cũng vì khoảng thời gian trước có mấy tên học đồ lên núi hái thuốc thì gặp được thổ phỉ nên tổn thất nặng nề, lại thêm thời gian gần đây hiệu thuốc làm ăn khá khẩm, nên lúc này mới tuyển thêm học đồ mới.
Hi vọng nhóm học đồ này có thể chịu đựng được, nếu không thì tốn thời gian dài như vậy để bồi dưỡng sẽ đổ sông đổ bể hết.
Bất quá lần này cũng không tệ lắm, có người biết chữ, có thể trực tiếp học cách phân biệt dược liệu, bớt được một chút chuyện.
"Một ngày được ăn hai bữa, các ngươi đi ăn chung với đám hóa kế trong hiệu thuốc, bao no, ăn bao nhiêu tùy thích!"
"Ừng ực. . ." Tiểu mập mạp nuốt nước miếng ừng ực, vô thức sờ lên bụng mình.
Ngay cả Mạc Cầu cũng phải nuốt một ngụm nước miếng.
Trong vòng nửa tháng này, hắn là một tên ăn mày, đã chịu đủ cái cảnh ăn không đủ no mặc không đủ ấm rồi.
"Chỗ ở thì các ngươi biết rồi."
"Được!"
Ông ta dừng bước, sắc mặt trầm xuống, nói: "Hiệu thuốc không phải cái chợ, phải nhớ tuân thủ quy củ."
"Ta chỉ nói một lần, các ngươi đều phải nhớ kỹ cho ta!"
Đám người vội vàng đứng thẳng.
Ông ta nói: "Khi có mặt của sư phụ sư thúc sư huynh, nếu như bọn họ không lên tiếng, học đồ tuyệt đối không thể chủ động mở miệng, phải ở một bên hầu hạ, lắng nghe lời dạy dỗ. Khi các sư phụ tra hỏi thì phải trả lời nhẹ nhàng, không thể lớn tiếng, phải cung kính, phải có lễ phép, nghe rõ chưa?"
"Rõ rồi!"
Mọi người hét lớn.
"Được." Ông ta gật đầu, tiếp tục mở miệng:
"Ngoại trừ bao ăn bao ở, nếu các sư phụ có tâm trạng tốt thì sẽ còn cho thêm một chút tiền tiêu vặt, không nhiều, nhưng phải xài tiết kiệm."
"Ngày lễ ngày tết, hiệu thuốc cũng sẽ phát tiền thưởng, cũng chỉ ở chỗ của chúng ta mới có thôi, nơi khác không có chuyện tốt này đâu."
"Khụ khụ. . ."
Lúc này, một tiếng ho nhẹ vang lên sau lưng ông ta.
Người đàn ông nghe tiếng, sắc mặt thu lại, vội vàng khom người lùi lại phía sau, tránh sang một bên.
"Tần sư phụ, ngài tới rồi."
"Ừm." Người tới nhẹ nhàng gật đầu, ung dung đi tới, nói:
"Ai là người biết viết chữ?"
"Bước ra ta xem một chút."