Chương 11. Phân Ảnh Kiếm
Tần sư phụ uống say!
Nếu như là lúc bình thường, ông ta tuyệt đối sẽ không đưa « Thanh Nang Dược kinh » cho một gã học đồ xem, cho dù là gã học đồ này có thiên phú dị bẩm.
Dù có thì cũng sẽ cho một cách cực kỳ thận trọng.
Bất quá lúc này lại là cơ hội của Mạc Cầu.
Hắn hiểu rằng, khi Tần sư phụ tỉnh rượu, tám chín phần mười sẽ thu hồi y thư.
Phải tận dụng thời cơ!
Nhìn thấy Tần sư phụ đang nằm trên giường ngáy o o, ánh mắt Mạc Cầu chớp động mấy lừng, khom người rời khỏi phòng, cũng đóng luôn cửa phòng.
Lập tức vội vàng quay về phòng của mình.
Ở hai tháng trước, hắn đã không còn ở chung với Tuân Lục và đám học đồ không biết chữ nữa, mà là ở cùng với Trình Thọ và Thái Duệ.
Trong ba người thì nhà của Thái Duệ ở ngay trong thành, ngoài những lúc bận rộn đến nửa đêm, còn lại y đều trở về nhà.
Cho nên, trong phòng này chỉ có hắn và Trình Thọ nên cũng khá thanh tĩnh.
Thắp sáng đèn dầu, đặt sách lên bàn, hít sâu một hơi rồi mới từ từ mở « Thanh Nang Dược kinh » ra.
Nội dung của cuốn sách hiện ra trước mắt.
“Thiên tôn địa ti, dưỡng kỳ âm ngẫu, nhất lục cộng tông, nhị thất đồng đạo, tam bát vi bằng, tứ cửu vi hữu, ngũ thập đồng đồ, hạp tích kỳ ngẫu, ngũ triệu sinh thành, lưu hành chung thủy, bát thể hồng bố, tử mẫu phân thi.”
“Thiên địa định vị, sơn trạch thông khí, lôi phong tương bạc, thủy hỏa bất tương xạ, trung ngũ lập cực, bối nhất……”
"Thượng sách!"
Mạc Cầu hơi trầm ngâm.
Cuốn Thanh Nang Dược Kinh này hẳn được chia làm hai cuốn thượng và hạ sách, thượng sách nói y lý, ngoại thương, biện thuốc, xem bệnh.
Hạ sách thì liên quan đến ngũ lao nội thương, kim châm độ huyệt.
Thượng sách là cơ sở, nhưng bao hàm nhiều lĩnh vực, chẳng qua có những chỗ chỉ đề cập một chút liền ngừng lại; hạ sách là y đạo tiến giai, nhiều nghi nan tạp chứng.
Cuốn trên tay hắn chỉ là thượng sách.
Bất quá đối với Mạc Cầu thì cũng đã đủ rồi, ít nhất thì kiến thức có trong sách này đã nhiều hơn « Bảo Dược Thương khoa ».
Nhắm mắt lại, tinh thần trong thức hải ảm đạm, một màn sáng đã xuất hiện, trên đó viết đầy văn tự.
Chính là nội dung của cuốn « Thanh Nang Dược kinh » quyển thượng.
Lấy lại bình tĩnh, Mạc Cầu khẽ suy nghĩ, định sử dụng hệ thống giúp hắn lĩnh ngộ nội dung trong dược kinh.
Nhưng sau một khắc, sắc mặt của hắn thay đổi.
Năng lượng chưa đủ!
Giống như ngựa nhỏ kéo xe nặng, tay không đẩy núi đá, vầng sáng tinh thần lấp lóe qua lại, nhưng không đặt dược kinh vào trong được.
Mặc cho hắn có làm thế nào thì đều không có tác dụng.
Nhưng mà đây cũng là chuyện đương nhiên.
Độ sáng hiện nay của vầng sáng tinh thần cũng chả mạnh hơn bao nhiêu so với lúc lĩnh ngộ « Bảo Dược Thương khoa » là mấy.
Lần cảm ngộ trước đã tiêu hao sạch sẽ vầng sáng tinh thần, nội dung dược kinh của lần này lại nhiều hơn lần trước, nên lượng tiêu hao phải lớn hơn nhiều rồi.
Mở mắt ra, Mạc Cầu lộ vẻ trầm tư.
Theo suy đoán của hắn, nếu như muốn mượn hệ thống để lĩnh ngộ « Thanh Nang Dược kinh » thì nhanh nhất cũng phải chờ một tháng sau.
Nhưng Tần sư phụ sẽ không cho hắn thời gian lâu như vậy.
"Hô. . ."
Khẽ nhả một ngụm trọc khí, Mạc Cầu đứng lên, ở đầu giường của mình lấy ra giấy cùng bút.
Giấy là loại kém nhất, bút thì là bút than tự chế.
Dù là như vậy, ngần ấy đồ vật cũng đã tiêu hết sạch mấy tháng tiền thưởng của hắn.
Mở ra giấy, hắn bắt đầu múa bút thành văn, tận lực viết lại những bộ phận quan trọng của dược kinh.
Các loại dược liệu thì không cần ghi, các sư phụ sẽ dạy, trọng yếu là y lý và các phương pháp chẩn trị.
"Kẽo kẹt. . ."
Trình Thọ bận bịu cả ngày trời vừa mở cửa phòng ra, nhìn về phía Mạc Cầu, y cũng không hỏi nhiều liền nằm thẳng xuống giường.
Y đã quá mệt mỏi.
. . .
Hôm sau.
"Mạc Cầu." Tần sư phụ vừa tỉnh rượu đang xoa xoa huyệt Thái Dương, nhíu mày xuất hiện ở hậu đường, vẫy vẫy tay với Mạc Cầu đang bận rộn ở bên ngoài:
"Con qua đây một chút!"
"Vâng." Mạc Cầu vội vàng buông đồ vật trong tay xuống, chạy chậm tới gần.
"Là vầy. . ." Tần sư phụ cầm lấy chén trà tỉnh rượu đã được chuẩn từ trước, chậm rãi nhấp một ngụm, mới nói: "
"Đêm qua ta đã suy nghĩ cẩn thận, bây giờ con còn nhỏ, chuyện quan trọng hiện giờ là phải học tốt kiến thức cơ bản đã."
"Nội dung trong « Thanh Nang Dược kinh » quá mức thâm ảo đối với con, tạm thời đừng xem vội."
"Đưa sách lại cho ta đi!"
". . ." Mạc Cầu ngẩng đầu, lộ ra vẻ tiếc hận, bất quá sẽ không cự tuyệt.
Lập tức nhẹ gật đầu, nói: "Vâng, con đi lấy ngay."
"Ừm." Tần sư phụ vui mừng cười một tiếng:
"Đừng thất vọng, hôm trước con đã làm rất tốt, nói rõ con đã có thiên phú y thuật, sau này ta sẽ truyền dược kinh lại cho con."
"Vâng, Tần sư phụ."
Đưa mắt nhìn Mạc Cầu lui ra, Tần sư phụ âm thầm gật đầu.
Tên học đồ này có thiên phú rất tốt, mặc dù mới chỉ học y được một khoảng thời gian ngắn, nhưng cách xem bệnh và cách dùng thuốc lại cực kỳ ghê gớm.
Liền xem như là ông ta cũng chưa chắc làm được tốt hơn trong điều kiện tương tự như vậy.
Đêm qua ông ta đã tâm sự với sư phụ một chút, hai người dựng lại quá trình Mạc Cầu xem bệnh và dùng thuốc, đơn giản giống như nhìn xem một ca chẩn trị kinh điển, có thể nói là thoải mái.
Dù sao thì Mạc Cầu có hệ thống gia trì, tuy kinh nghiệm còn ít, nhưng hiểu biết về cuốn « Bảo Dược Thương khoa » tuyệt đối là cấp đại sư.
Trong cơn say, Tần sư phụ nhất thời xúc động nên đã lấy cuốn dược kinh ra.
Nhưng mà sau khi tỉnh rượu, ông ta liền sinh lòng hối hận.
Dù sao thì thời gian mà Mạc Cầu nhập môn cũng quá ngắn, không nói trình độ y thuật như thế nào, nhưng tính cách như thế nào cũng phải tìm hiểu trước đã.
Chuyện này không phù hợp với quy củ thu đồ.
Nhớ ngày đó, chuyện đầu tiên mà Tần sư phụ phải làm sau khi nhập môn chính là lao động một năm, sau đó là phụng dưỡng ba năm, cuối cùng là tùy thân xem bệnh hai năm, mới có thể bắt đầu học tập y thuật trên « Thanh Nang Dược kinh ».
Đó là bởi vì ông ta đã nảy sinh tình cảm với phu nhân mình, và vì Hứa lão nể mặt con gái mình.
Tuy rằng Mạc Cầu có thiên phú, nhưng cũng không thể làm như vậy được.
Thu hồi dược kinh, Tần sư phụ nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Mạc Cầu, động viên vài câu rồi mới quay về phòng nghỉ ngơi.
Ông ta vẫn chưa hoàn toàn tỉnh rượu nên cần yên ổn.
Đối với chuyện này Mạc Cầu chỉ có thể bất đắc dĩ than nhẹ, lắc đầu, đang muốn xoay người trở về làm việc thì bị một người nhỏ giọng kêu lại.
"Mạc Cầu."
Là Tần Thanh Dung.
Hôm nay nàng mặc một bộ váy yên sa màu xanh, đã trang điểm nhẹ nhàng, dung mạo càng đẹp hơn.
"Sư tỷ." Mạc Cầu nhìn thấy cũng hai mắt tỏa sáng, cất bước tới gần:
"Có việc gì sao?"
"Ừm." Tần Thanh Dung ho nhẹ một tiếng, dáng vẻ như ông cụ non, nói:
"Ngụy sư huynh bị kinh sợ, không biết tình huống như thế nào, ta rất lo lắng, cho nên định đi xem một chút."
"Nhưng mà ta còn có chuyện muốn làm, đệ xử lý dùm ta đi!"
"Sư tỷ." Mạc Cầu thở dài, nói:
"Hôm qua tỷ dẫn người đưa Ngụy sư huynh trở về nhà, huynh ấy bị gì thì sư tỷ không rõ ràng sao?"
"Tỷ muốn ra ngoài đi tìm Bạch công tử đúng không?"
Bạch công tử là thiếu gia hào môn nổi danh trong thành, anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, xuất thân trong gia tộc truyền võ cho nên văn võ song toàn, được rất nhiều cô gái mến mộ.
Tần Thanh Dung cũng không phải ngoại lệ.
Nhưng mà do Tần sư phụ quản nghiêm, cấm nữ nhi của mình đi ra ngoài một mình, không biết như vậy có đuộc tính là bổng đánh uyên ương không.
"Đệ. . ." Bị người vạch trần, Tần Thanh Dung không khỏi đỏ mặt, vội vàng nói:
"Không phải Bạch công tử, còn có Hà công tử, Liễu tỷ tỷ. . . , bọn ta đã hẹn cùng nhau đi Vọng Giang lâu nghe hát."
"Rất nhanh liền trở về!"
Những người mà nàng vừa nói đều là thiếu gia tiểu thư của những gia đình giàu có trong thành, thường xuyên hội nghị gặp mặt.
Mạc Cầu nghe nhiều, nên cũng biết được một chút.
Bất quá. . .
"Không được." Hắn quả quyết lắc đầu:
"Những chuyện như vậy đệ không làm được, nếu không sẽ bị Tần sư phụ trách mắng, tốt nhất là sư tỷ nên hủy cuộc hẹn này đi."
"Làm sao mà hủy được?" Tần Thanh Dung dậm chân:
"Mỗi lần tụ hội, đều là ta có chuyện không đi, lần này ta đã hứa là sẽ tới đó, không thể lại từ chối nữa."
"Sư đệ!"
Nàng nhìn về phía Mạc Cầu, trong mắt tràn đầy chờ mong, âm thanh cũng biến thành cầu khẩn: "Đệ liền giúp ta lần này thôi, trước kia Ngụy sư huynh đều giúp ta như vậy."
Không phải là Tần Thanh Dung không muốn tìm người khác hỗ trợ, mà là chuyện nàng cần làm chỉ có vài người có thể làm được.
Mạc Cầu, đã là sự lựa chọn tối ưu nhất rồi.
"Thật sự không được." Mạc Cầu thở dài:
"Sư tỷ nên nghĩ những biện pháp khác đi, chuyện này, xin thứ cho sự đệ lực bất tòng tâm."
Bây giờ hắn không muốn gây ra chuyện rắc rối gì, tốt nhất là thành thành thật thật cho thỏa đáng.
"Ngươi. . ." Tần Thanh Dung giận dữ.
Nhưng mà khi nhìn sắc trời, nàng lại thầm lo lắng, thấy Mạc Cầu quay người muốn đi, liền vội vàng mở miệng nói:
"Sư đệ, không phải đệ luôn cảm thấy hứng thú với võ công sao? Nếu như đệ giúp ta, ta liền dạy Phân Ảnh kiếm cho đệ?"
"Phân Ảnh kiếm?" Mạc Cầu giật mình:
"Thật chứ?"
"Đương nhiên là thật." Tần Thanh Dung trợn trắng mắt, có chút không vui nói:
"Nghe nói hôm qua đệ đã xem qua « Thanh Nang Dược kinh », đó là thứ mà chỉ những đệ tử chính thức của hiệu thuốc mới được xem, ta truyền Phân Ảnh Kiếm cho đệ cũng không tính là phá lệ."