Chương 16. Dưỡng Nguyên Đan
Người dịch: Whistle
Nguồn: Truyện yy
Dưỡng Nguyên đan.
Chỉ lớn bằng trứng chim cút, hình tròn không tuân theo nguyên tắc nào, đen sì, ngửi thì thấy có mùi thuốc nồng nặc.
Đây chính là đan dược mà Tề sư huynh vừa bán.
Có tác dụng cố bổn dưỡng nguyên, một lượng bạc bốn hạt, là đan dược phụ trợ tốt nhất của người tập võ.
Lúc này Mạc Cầu đã cầm lấy hai hạt, trở về phòng của mình.
Nhà kho bên này có nhiều chỗ bất tiện hơn hiệu thuốc, nhưng chỗ tốt là có rất nhiều phòng.
Liền xem như là Mạc Cầu cũng được ở riêng một phòng.
Nhưng mà trong phòng thì khá là bừa bộn, tràn đầy tro bụi, không biết đã bao lâu chưa được quét dọn.
Dọn dẹp phòng ốc, lau sạch sàn nhà, trải xong đệm chăn vừa mang đến, bận rộn nửa ngày mới dọn dẹp xong.
"Hô. . ."
Thở dốc một hơi, Mạc Cầu lau mồ hôi trên trán, toàn thân mỏi mệt ngồi bên mép giường.
Cho đến bây giờ hắn mới có thời gian rảnh để xem kỹ viên Dưỡng Nguyên đan này.
Không thể không nói, mặc dù tính tình của Tề sư huynh khá nóng nảy, bất cận nhân tình, nhưng lại là một vị thương nhân hợp cách.
Sau một hồi miêu tả, đã thành công làm cho Mạc Cầu động tâm, dùng số bạc mà khoảng thời gian trước kiếm được để hai viên đan dược.
Đương nhiên, làm sư đệ là có chiết khấu, người khác một lượng bạc bốn hạt mà Mạc Cầu thì là năm hạt.
Theo cách nói của Tề sư huynh, mua thì tuyệt đối sẽ không lỗ!
Từ trong hộp lấy ra một viên đan dược, nhẹ nhàng ngửi mùi thuốc, có thể ngửi ra được mùi của Thục Địa, Đương Quy, Ngưu Hoàng, những dược liệu này đều có tác dụng cố bản bồi nguyên.
"Dưỡng Nguyên Đan." Mạc Cầu nói nhỏ một tiếng, ánh mắt có chút chớp động, trầm ngâm một lát, mới bỏ vào trong miệng.
"Ây. . ."
Cổ họng nhấp nhô, cảm giác dính dính, còn bị mắc nghẹn khiến hắn trợn trắng tròng mắt, kém chút nữa là phun ra ngoài.
"Lộc cộc. . ."
Đan dược vào bụng, vị đắng có thể so với thuốc đang tràn ngập khoang miệng, làm cho khuôn mặt của Mạc Cầu nhăn nhó.
"Lần tiếp theo nhất định phải uống chung với nước!"
Lẩm bẩm một câu, hắn ngã người ra sau, bắt đầu nằm trên giường yên lặng cảm nhận dược tính của đan dược.
Hai trăm đồng tiền lớn mới mua được một viên đan dược, hi vọng đừng làm cho bản thân mình thất vọng.
Không lâu sau.
"Bạch!"
Mạc Cầu đột nhiên mở mắt ra, nhẹ nhàng giơ tay phải lên trước người hoạt động một, trong mắt ẩn chứa vẻ kinh ngạc.
Sinh lực!
Bởi vì thân thể quá yếu, từ khi hắn xuyên không đến đây liền rất mệt, rất buồn ngủ, động tác cũng không dám dùng lực.
Rõ ràng là một người trẻ tuổi, nhưng lại không có chút sinh khí nào của người trẻ tuổi, ngày bình thường giống như một ông già ổn trọng.
Nhưng tại giờ khắc này, Mạc Cầu lại cảm thấy mình tràn đầy khí lực, giống như toàn thân tràn đầy lực lượng phát tiết không hết.
Vốn là còn đang rã rời sau khi bận rộn một hồi này đã hết sạch sành sanh, hận không thể lại đi ra ngoài chạy mười vòng tám vòng.
Xoay người đứng lên, Mạc Cầu hai mắt sáng ngời.
Khó trách người của võ quán cũng tới đây mua thuốc, Tề sư huynh không hề khuếch đại công hiệu của viên Dưỡng Nguyên Đan này.
Có nó thì khi tu luyện võ công chẳng phải sẽ nhanh hơn hồi trước gấp rưỡi sao?
Đáng tiếc là, Mạc Cầu lại không biết môn võ công cường thân kiện thể nào giống như Tam Dương Thung.
Dù là Phân Ảnh kiếm, cũng chỉ học được một thức.
"Đáng tiếc!" Âm thầm thở dài một tiếng, hắn lấy thanh kiếm gỗ ra bắt đầu tập luyện.
Coi như không học được Tam Dương Thung, không có cách nào vận chuyển khí huyết cường hóa thân thể, tu luyện võ kỹ cũng là chuyện tốt.
Lần thử tu luyện này, hiệu quả của Dưỡng Nguyên đan đã rất rõ ràng, dù là vận động hơi mạnh một chút cũng không có việc gì.
"Bạch!"
"Bạch!"
Trong một căn phòng không lớn, kiếm ảnh nhấp nháy.
Tàng Kiếm Thuật, Ám Kiếm, Yến Tử Phân Thủy, liên tiếp thi triển trong lòng bàn tay của Mạc Cầu.
Người có cảm ngộ cao siêu về kiếm thuật, một khi thích ứng nhục thân thì khi thi triển ra tất nhiên là sẽ bất phàm.
Tàng Kiếm Thuật chủ yếu ngay ở chữ 'Tàng'.
Xoay tay phải lại, kiếm gỗ trong nháy mắt biến mất không còn tăm hơi, tay trái lắc một cái, kiếm gỗ lại xuất hiện trong lòng bàn tay rồi đâm ra một chiêu Yến Tử Phân Thủy.
Kiếm gỗ dài hơn một thước đang thay trái đổi phải trong lòng bàn tay hắn, biến ảo khó lường, làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Ám Kiếm chủ yếu ở chỗ ẩn nấp.
Thân hình vừa động, kiếm gỗ đột ngột xuất hiện, giống như một con rắn độc đang nấp ở chỗ tối đột nhiên nhảy ra, lộ ra răng độc dữ tợn, không ra thì thôi, ra là trí mạng.
Thắng ở quỷ quyệt.
Kiếm pháp này vốn sáng tạo ra cho phái nữ, sẽ không có chuyện đã lực thủ thắng, tốc độ, ẩn nấp, tinh xảo mới là ưu điểm của nó.
Mà Tàng Kiếm Thuật, Ám Kiếm chỉ là cơ sở của kiếm pháp này, Yến Tử Phân Thủy mới là một chiêu trong thập tam thức.
Mạc Cầu cũng chỉ biết một chiêu Yến Tử Phân Thủy.
Khi thi triển chiêu này, thân như Linh Yến phiên phi, cổ tay chỉ lắc một cái, một đạo kiếm ảnh đã hiện lên.
"Bạch! Bạch!"
"Đốt!"
Cánh tay hất lên, kiếm gỗ bay thẳng ra xa mấy mét, đính trên tường đất, đâm vào bức tường khoảng hơn một tấc.
Tụ Lý Kiếm!
"Hô. . ."
Mạc Cầu đứng trong phòng, mồ hôi nhễ nhại, thân thể có chút lắc lư, nhưng vẻ mặt lại đầy hưng phấn.
Ai chưa nghĩ qua một ngày nào đó chính mình có thể phi diêm tẩu bích, cầm kiếm giang hồ.
Mặc dù bây giờ hắn còn cách điểm này rất xa, nhưng đã có thể nhìn thấy một chút hi vọng.
Theo cách nói của Tần Thanh Dung, võ kỹ bây giờ của hắn có thể được tính là nhập môn, dù là có chênh lệch về thể chất nhưng cũng lợi hại hơn người bình thường một chút rồi.
Nhưng ở trước mặt của người tập võ chân chính thì sẽ không có chút phần thắng nào.
Đương nhiên, Phân Ảnh Kiếm vốn là thắng nhờ ẩn nấp, ngoài dự liệu, nếu mà đánh lén thì thật đúng là nói không chừng.
Hắn mỉm cười rút kiếm gỗ ra, nụ cười nhất thời cứng lại.
Bởi vì kiếm gỗ đã không chịu nổi, trên kiếm đã không có ít vết rách, mũi kiếm cũng gãy mất một đoạn.
"Xem ra, cần phải dùng loại gỗ cứng một chút mới được, Hắc Đàn mộc trong viện chắc cũng được."
Ngày thứ hai.
Mạc Cầu vừa tỉnh dậy thì vào xem thức hải của mình theo thói quen, kinh ngạc phát hiện quả đúng là có thêm một ngôi sao được thắp sáng.
Chuyện này tự nhiên là nhờ vào tác dụng của Dưỡng Nguyên đan rồi.
Trong lòng không khỏi vui mừng.
Lúc bình thường vì thắp sáng những ngôi sao trong thức hải này, mỗi ngày hắn đều nhai hết mấy loại dược liệu.
Mặc dù những dược liệu không đáng tiền, nhưng dù sao thì việc uống thuốc cũng làm tổn thương đến thân thể.
Dù đã khống chế lượng thuốc một cách nghiêm ngặt, cũng là không tốt cho cơ thể, hơn nữa phải cần ba ngày mới có thể thắp sáng được một ngôi sao.
Bây giờ chỉ cần phục dụng Dưỡng Nguyên đan, vừa có thể cường kiện thể phách, vừa có thể thắp sáng ngôi sao, lại vừa có thể tu luyện võ kỹ, có thể nói một công nhiều việc.
Khuyết điểm duy nhất chính là tốn tiền.
Khi tiếng gà gáy vang lên, Mạc Cầu đứng dậy xuống giường, cả ngày đều tinh lực dồi dào.
Rất rõ ràng, công hiệu của Dưỡng Nguyên đan không chỉ một ngày.
Sự thật chứng minh là ba ngày, hết thảy thắp sáng ba ngôi sao.
Nhưng mà Dưỡng Nguyên Đan lại có tàn độc, theo cách nói của Tề sư huynh, trong vòng bảy ngày không nên dùng thêm viên thứ hai, cho nên hắn cũng chỉ có thể nhịn, cắn những loại thảo dược khác để từ từ thắp sáng ngôi sao.
Trong ba ngày này, Mạc Cầu xem như đã quen thuộc tình hình trong nhà kho, còn ở chỗ này đứng vững bước chân.
Việc làm của khố phòng tiên sinh với hắn mà nói cũng không khó, chuyện đáng tiếc nhất chính là có chút xin lỗi vị tiên sinh lúc đầu.
Thời gian trôi qua mau, mới thoáng cái đã đi qua hơn hai mươi ngày.
Những ngày cuối năm cũng đã gần đến.
"Mạc sư đệ." Một ngày này, Toàn thân Tề sư huynh đầy mùi rượu lảo đảo xuất hiện trước cửa khố phòng, mở miêng nói với Mạc Cầu đang kiểm kê dược liệu:
"Mấy ngày nữa. . . Nấc. . ."
"Chúng ta phải ra khỏi thành một chuyến, đi mua sắm thảo dược, đây là chuyến cuối cùng của năm nay. . . Nấc. . . Ra khỏi thành."
"Ra khỏi thành?" Mạc Cầu nhíu mày:
"Đệ cũng phải đi sao?"
Ngoài thành không yên ổn, liền ngay cả Tôn trạch nằm gần thành trì cũng bị bọn tội phạm xông vào, còn đừng nói là những nhà khác.
Nếu như có thể mà nói, hắn tình nguyện rúc ở trong thành.
Nhưng đáng tiếc. . .
"Đương nhiên là phải đi!" Tề sư huynh trợn trắng mắt:
"Yên tâm, là do phía nha môn nhân chủ trì, có không ít thương gia, không cần lo lắng về vấn đề an toàn."
"Vậy à." Mạc Cầu gật đầu:
"Đệ hiểu rồi, khi nào đi?"
"Khoảng ba ngày sau, ngươi chuẩn bị một chút."
"Được."