Chương 2. Nội Thương
Góc tây bắc trong hậu viện hiệu thuốc Thanh Nang có một cái máng đá chứa đầy nước, dùng để cho mọi người rửa mặt.
Mạc Cầu đứng trước máng đá, cúi đầu nhìn bóng người phản chiếu trong nước, không khỏi có chút ngẩn người.
Bóng người trong nước có đầu tóc bù xù, khuôn mặt xanh xao vàng vọt, người chỉ còn lại da bọc xương, lại thêm quần áo rách rưới, trông chả khác gì một tên ăn mày ngoài đường.
Chỉ có đôi mắt là sáng ngời có thần.
Nhìn mặt nước rồi nhéo má một cái, cảm giác đau đớn làm cho hắn nhếch miệng, lúc này mới lấy lại tinh thần rửa tay rửa mặt.
Chờ khi sửa soạn xong, Mạc Cầu đã bình tĩnh lại, quay người đi về phía hậu đường của hiệu thuốc.
Lúc này trời đã hừng sáng, ngoài học đồ của hiệu thuốc thì các sư phụ và bọn tiểu nhị cũng đã vội vàng chạy tới.
Trong hậu đường người đến người đi, thỉnh thoảng cũng có người nhìn về phía Mạc Cầu.
Trong hiệu thuốc này, không phải là ai cũng may mắn có thể được Tần sư phụ ưu ái.
"Tần sư phụ." Mạc Cầu bưng một chén trà nóng rồi cung kính đưa cho người đang ngồi ngay ngắn trên chủ vị:
"Mời uống trà!"
Chuyện này không tính là bái sư, nhưng cũng mang ý nghĩa là vào cửa của Tần sư phụ, có thể dự thính học nghề.
Những học đồ bình thường muốn đạt tới một bước này thì nhanh nhất cũng cần một năm.
Trong khoảng thời gian đó, sư phụ sẽ kiểm tra tính cách, lòng trung thành của đồ đệ, xem thử người này có thích hợp gia nhập ngành nghề này không.
Chuyện này còn quan trọng hơn là việc biết chữ.
Bởi vì Mạc Cầu biết chữ, mà bây giờ trong hiệu thuốc lại đang thiếu người, cho nên mới được nhận dễ dàng như vậy.
Tần sư phụ khoảng ba bốn mươi tuổi, trên trán có một vài cọng tóc bạc, tướng mạo gầy gò, khí chất văn nhã, người mặc thanh sam, chân đi giày vải, toàn thân đều có mùi thảo dược nồng nặc.
Ông ta gật đầu với Mạc Cầu, nhận lấy chén trà, tùy ý nhấp một ngụm.
Sau đó chỉ sang một người đứng ở bên cạnh:
"Đây là Ngụy sư huynh của con, trong thời gian tới, con sẽ đi theo sư huynh học về dược liệu và dược tính."
"Vâng." Mạc Cầu gật đầu, nhìn về phía Ngụy sư huynh:
"Gặp qua Ngụy sư huynh."
Ngụy sư huynh tuổi chừng hai mươi, vóc người không cao, lưng hơi bị còng, y đang dùng đôi mắt ti hí của mình để quan sát Mạc Cầu.
Mang theo kiêu ngạo từ trên cao nhìn xuống.
Gã ta là một học đồ đã xuất sư, có thể tự mình xem bệnh, trước mắt đang làm thuê cho hiệu thuốc Thanh Nang, ngoài lương hàng thàng thì còn có tiền thưởng mà người bệnh đã trả.
"Ừm." Ngụy sư huynh mở miệng:
"Tên gọi là gì? Bao nhiêu tuổi rồi? Nhà là nơi nào? Trong thành còn có người thân nào không?"
Gã ta hỏi chuyện với giọng điệu cứng nhắc, thẳng thừng, có vẻ hơi bất cận nhân tình.
"Hồi Ngụy sư huynh." Mạc Cầu chắp tay, nói:
"Ta tên Mạc Cầu, năm nay mười bốn tuổi, quê quán tại Quyên Thành, lúc trước gặp nạn nên chạy tới nơi này, bị lạc mất người thân."
"Mười bốn tuổi?" Ngụy sư huynh nhíu nhíu mày:
"Hơi lùn và quá gầy."
Gã không thèm quan tâm đến hoàn cảnh gia đình của Mạc Cầu, chắc là hoàn cảnh nhà gã cũng không khá hơn là bao, nhưng tuổi tác lại là chuyện làm cho gã bất ngờ nhất.
Vốn tưởng Mạc Cầu chỉ khoảng mười tuổi, không ngờ đã mười bốn, vì cơ thể của hắn quá mong manh và gầy guộc.
Bất quá. . .
Học y không phải luyện võ, yêu cầu thể chất cũng không cao, chỉ cần là người thông minh, đầu óc linh hoạt là được.
Suy nghĩ một hồi, Ngụy sư huynh cúi đầu nhỏ giọng hỏi thăm Tần sư phụ:
"Sư phụ, cũng là bắt đầu dạy từ « Ôn Bệnh điều lệ » sao ạ?"
"Không." Tần sư phụ nhẹ nhàng lắc đầu, đưa tay vuốt vuốt huyệt Thái Dương, vẻ mặt mệt mỏi nói:
"Trực tiếp dạy cho nó cách nhận biết dược liệu của kim sang dược, cách dùng, liều lượng, mấy cái lý thuyết gì đó thì để sau này học bù vậy."
"Vâng." Ngụy sư huynh gật đầu, trong lòng hiểu rõ.
Xem ra hiệu thuốc đang rất thiếu người, không có thời gian để dạy từng bước, cho nên chỉ đành dạy thực hành luôn.
Hi vọng là tiểu tử này sẽ có chút tác dụng!
"Cha!"
Trong lúc nói chuyện, một người đang nhảy nhót từ ngoài cửa bước vào, kéo cổ tay của Tần sư phụ:
"Nghe nói có học đồ mới, chính là hắn à?"
Đây là một cô gái xinh đẹp, tuổi chừng mười lăm mười sáu, người mặc một chiếc váy màu lục, eo buộc thắt lưng màu hồng.
Lúc này, nàng đang chớp chớp đôi mắt to sáng long lanh của mình chăm chú quan sát Mạc Cầu, không có thái độ trịch thượng, chủ yếu chỉ là tò mò.
Lúc nàng bước vào, khuôn mặt nghiêm túc của Tần sư phụ lập tức lộ ra nụ cười, ngay cả vẻ mặt của Ngụy sư huynh cũng dịu đi rất nhiều.
"Là nó đó." Tần sư phụ từ trên ghế ngồi dậy, duỗi eo nói:
"Giờ này cũng không còn sớm nữa, Ngụy An con đưa nó đi học cách nhận biết dược liệu trước, rồi đi giúp đỡ sắp xếp tủ thuốc."
"Thanh Dung, đi với cha đến nhà của sư bá con một chuyến."
"Vâng." Hai người xác nhận.
Ngụy sư huynh cúi người hành lễ, ra hiệu với Mạc Cầu, sau đó đi vào con đường nhỏ dẫn đến dược đường:
"Đuổi theo!"
"Vâng." Mạc Cầu thu hồi ánh mắt, vội vàng đuổi theo.
Hiệu thuốc Thanh Nang là hiệu thuốc số một số hai trong thành, chỉ là y sư ngồi xem bệnh cũng đã có 5 vị rồi.
Ngụy sư huynh không tính, gã mới xuất sư chưa được mấy năm, có tư cách tự mình xem bệnh, nhưng còn chưa đủ tư cách trở thành y sư xem bệnh trong hiệu thuốc.
Y sư xem bệnh hôm nay là Hàn lão, am hiểu bó xương và châm cứu.
Đương nhiên, ngoại trừ Hàn lão thì nơi này vẫn còn những tên tiểu nhị và học đồ khác đang bận rộn.
"Tới đây." Đi tới trước một dãy kệ thuốc, Ngụy sư huynh kéo cái dược đấu đầu tiên ra, lấy ra một vật đen xì, nói thẳng:
"Thuốc này gọi là Huyết Hạt, do Lân Thụ quả tiết ra, có tác dụng lưu thông máu giảm đau, cầm máu, tạo cơ và giảm viêm loét, nó thường được dùng khi bị thương, ngoại thương xuất huyết, tụ máu trong ổ bụng."
"Thuốc này không thể dùng nhiều, mỗi lần chỉ cần xài ngần này là được, nếu không sẽ không cứu được tính mệnh mà còn sẽ hại người!"
Nói xong, gã lau đi một chút bột phấn ở bên trên , tiện tay đem bao thuốc để qua một bên.
"Cái này."
Lại mở ra một cái dược đấu khác, Ngụy sư huynh mặc kệ Mạc Cầu có nhớ được hay không, tiếp tục mở miệng:
"Nó được gọi sáp ong, một số người gọi là mật sáp, nó được làm bằng mật ong, có tác dụng làm dịu và giảm cơn đau."
"Thường được dùng cho các vết loét, vết thương, bỏng, bị phỏng và các vết thương ngoài da giống như vậy, nếu như dùng chung với Huyết Hạt thì sẽ có hiệu quả càng tốt."
Sáp ong thì giống như tên gọi của nó, tựa như một ngọn nến màu vàng, tương tự như dầu mỡ đã đông đặc, còn mang theo một chút mùi thơm ngọt.
Điều này làm cho Mạc Cầu còn chưa được ăn cơm vô thức nuốt nước miếng một cái, chỉ đành gật đầu lia lịa.
"Cái này là. . ." Ngụy sư huynh lại tiếp tục kéo một cái dược đấu ra, còn chưa kịp mở miệng, thì đã bị những tiếng hét lộn xộn cắt ngang.
"Đại phu!"
"Đại phu!"
"Mau xem bệnh cho nhị ca ta!"
Một đám đông lộn xộn hò hét xông vào hiệu thuốc, vẻ mặt lo lắng, vội vàng chạy đến trước người Hàn lão, nếu như không phải bọn họ đang kiêng kỵ điều gì đó thì đã không thèm quan tâm mà lôi Hàn lão đi luôn rồi.
Trong đám người, có một người máu me đầy mình đang nằm trên giá gỗ, cánh tay vặn vẹo, thỉnh thoảng cơ thể còn bị co giật.
"Đừng vội." Hàn lão nghiêm mặt, đưa tay an ủi đám người này rồi cất bước đi đến trước người bệnh nhân.
Nhìn tuổi tác, e rằng Hàn lão đã ngoài năm mươi, nhưng khi hành động thì vẫn còn linh hoạt hơn những người trẻ tuổi.
Ông ta lập tức xắn tay áo lên, duỗi ngón tay ấn lên mạch đập của người bị thương.
Lúc này, trong sân yên tĩnh dị thường, một đám tráng hán cao to đen hôi đều đã nín thở, hai mắt nhìn chằm chằm vẻ mặt của Hàn lão.
Ngụy sư huynh thấy vậy liền ngừng tay rồi cũng nhìn về phía đó.
"Khí huyết không nhanh, nội phủ hỗn loạn, can hỏa thịnh vượng quỷ dị, đây là. . ." Hàn lão ngẩng đầu, mặt lộ vẻ ngưng trọng:
"Bị nội thương?"
"Đúng vậy!" Một gã đàn ông nặng nề gật đầu, nói:
"Nhị ca bị tên tam đương gia của Hắc Hổ đường đánh lén, trúng một chiêu Hổ Sát chưởng của hắn ta, nếu không thì sao lại thành ra như vậy?"
"Đại phu, vết thương của nhị ca bọn ta có nghiêm trọng không?"
"Ngài yên tâm, mặc kệ là xài bao nhiêu bạc, chỉ cần có thể chữa khỏi cho nhị ca, Tứ Phương phái bọn ta đều nguyện ý !"
"Chư vị." Hàn lão ôm quyền chắp tay, đứng lên nói:
"Đây không phải là vấn đề tiền bạc, lão phu không giỏi chẩn trị nội thương, thương thế như vậy phải cần Tần sư phụ hoặc Lôi sư phụ xuất thủ mới được."
"Vậy thì kêu bọn họ ra đây nhanh lên!" Đại hán khẩn trương gầm thét.
"Đừng nóng vội." Hàn lão mở miệng, vẫy tay với gã tiểu nhị sau lưng:
"Nhanh đi gọi Tần sư phụ đến đây một chuyến."
"Vâng!" Tiểu nhị đáp lời rồi vội vàng chạy ra hậu đường.
Cách đó không xa, Mạc Cầu ngẩn người.
Nội thương?
Bang phái?
Thế giới này. . . Dường như không giống với những gì mình tưởng tượng cho lắm!