Chương 21. Tiểu Sở
Người dịch: Whistle
Ngụy sư huynh mất tích, thẳng đến hai ngày sau mới có người phát hiện, nghe nói là Ngụy gia còn báo quan nữa.
Chỉ là người tìm đến nhà kho lại không phải là lại người của nha, mà là Lục hộ viện của hiệu thuốc.
Đầu năm nay, người bị mất tích thật sự là chuyện quá bình thường.
Trừ phi là con cái nhà giàu như hào môn công tử, tiểu thư, nếu không thì người của nha môn cũng chẳng quan tâm.
Đại viện nhà kho.
Lục đầu lưng hùm vai gấu đang chắp hai tay sau lưng, vừa đi vừa quan sát đám người này.
"Nói cách khác, sau khi Ngụy An rời khỏi nhà kho vào lúc xế chiều ngày hôm nay thì không còn quay về nữa?"
"Không sai." Tề sư huynh không nhịn được mở miệng:
"Những chuyện phát sinh ngày hôm đó ta đã nói rất rõ ràng, ngươi còn muốn hỏi gì nữa không?"
"Mau hỏi một lần cho xong đi, chỗ này còn có việc phải làm!"
"A. . ." Lục đầu cười lạnh:
"Tề Khôn, ta nhớ hình như ngươi và Ngụy An không hợp nhau, lấy thực lực của ngươi, dù là bị mất một cái chânà, nhưng muốn làm gì đó cũng rất dễ dàng à?"
"Ngươi có ý gì?" Tề sư huynh sắc mặt trầm xuống, tay đang chống quải trượng nổi đầy gân xanh:
"Họ Lục, ngươi lặp lại lần nữa!"
". . ." Lục đầu hai mắt co rụt lại, thân thể theo bản năng kéo căng, dửng dưng phất tay một cái:
"Không có ý gì, chỉ là bọn ta đã tìm được một vài thứ có quan hệ với các ngươi trong phòng của Ngụy An."
"Thứ gì?" Tề sư huynh nhíu mày, nhưng lập tức giãn ra nói:
"Ngụy An là một kẻ tiểu nhân hèn hạ, mặc dù ta không quen nhìn hắn, vẫn còn không đến mức đối ra tay với hắn."
"Lúc trước khi đi cùng hắn ta liền khinh thường để ý tới, hiện giờ thì càng là không đáng tự tìm phiền phức cho mình."
"Ừm." Lục đầu yên lặng gật đầu.
Hắn cũng cảm thấy việc này không phải là do Tề Khôn làm, nhưng nơi đến cuối cùng của Ngụy An chính là nhà kho.
Mà lại. . .
Ngụy An có thói quen ghi nhật ký, trong phòng của hắn tìm được một cuốn sổ, trong đó có viết về ân oán của hắn với Tề Khôn, Mạc Cầu.
Trong từng câu chữ đều lộ ra một sự phẫn hận nồng đậm, thậm chí là sát ý.
Trước kia là đối với Tề Khôn, bây giờ là đối với Mạc Cầu, một người thì đè ép gã nhiều năm, một người thì bỗng nhiên ngoi đầu dậy.
Mặc dù người xem nhật ký sẽ không hiểu lại có nỗi oán hận như vậy, nhưng đó cũng là manh mối.
Lại thêm chỗ cuối cùng mà gã biến mất là ở nhà kho, nơi tập hợp của 2 cừu nhân, chuyện này không thể không làm cho người ta nghi ngờ.
Lục đầu cũng không hoài nghi Mạc Cầu.
Dù sao thì trong mắt của hắn Mạc Cầu quá gầy yếu, toàn thân trên dưới không có mấy cân thịt, căn bản không có khả năng làm gì Ngụy An.
"Đầu." Lúc này, một tên hộ viện vội vã từ bên ngoài chạy vào, tiến đến bên tai Lục đầu nhỏ giọng thầm thì vài câu.
"Thật sao?" Lục đầu nhướng mày.
"Là thật." Hộ viện gật đầu:
"Có mấy người nhìn thấy."
"Như vậy à. . ." Lục đầu hiểu rõ, nhìn về phía Tề sư huynh:
"Có người nhìn thấy ngày đó Ngụy An đã ra khỏi thành, tính toán thời gian thì hẳn là sau khi rời khỏi nhà kho."
"Cho nên, xem ra là người nhà họ Ngụy nghĩ nhiều rồi."
"Ra khỏi thành?" Tề sư huynh khinh thường cười lạnh:
"Thật sự là muốn chết!"
Lục bộ đầu thì lại lắc đầu: "Đừng nói như vậy, còn không nhìn thấy thi thể, có khả năng là lạc đường ở bên ngoài, cũng có khả năng là có việc chậm trễ."
Đương nhiên, lời này chính hắn cũng không tin.
Ngụy An cũng không phải một đứa bé không hiểu chuyện, với thế đạo hiện giờ, ra khỏi thành mấy ngày không về thì đại khái là không về được nữa.
Nhưng mà nếu đã ra khỏi thành thì sẽ không còn liên quan đến người của hiệu thuốc nữa, chuyện này cũng đã đến lúc kết thúc.
"Tuân Lục." Vừa quay người chuẩn bị lên đường, Lục đầu lại nhìn về phía một bóng người mập mạp, dặn dò:
"Đừng trở về quá muộn!"
"Vâng." Tuân Lục xoa tay đáp ứng, nháy mắt ra hiệu với Mạc Cầu, vẻ mặt mang theo sự kích động:
"Mạc ca, hôm qua Tiểu Sở đã đến hiệu thuốc tìm chúng ta."
"Ồ!" Mạc Cầu đang lo lắng bất an nghe vậy hai mắt liền sáng lên, vội vàng hỏi:
"Nàng không sao chứ?"
"Bây giờ đang ở đâu? Có ở cùng với bọn Cẩu Tử không?"
"Nàng đang làm nha hoàn cho một gia đình giàu có, cuộc sống dường như vẫn ổn." Tuân Lục mở miệng:
"Huynh có thời gian không, hôm nay chúng ta chạy qua đó đi?"
Mạc Cầu nghiêng đầu, nhìn về phía Tề sư huynh.
"Đi thôi đi thôi." Tề sư huynh nhíu mày khoát tay:
"Cẩn thận một chút, đừng có giống như gã họ Ngụy, đi luôn không còn hình bóng gì nữa."
"Tạ ơn Tề sư huynh." Mạc Cầu nói lời cảm tạ, trở về phòng sửa soạn một chút, liền theo Tuân Lục ra khỏi viện.
"Mạc ca." Đang đi trên đường, Tuân Lục cũng không vội vàng nhắc đến hoàn cảnh của tiểu Sở, mà là nhỏ giọng nói:
"Huynh có biết không, vì chuyện của Ngụy sư huynh mà Tần sư phụ đã nổi trận lôi đình hai ngày nay rồi!"
"Thật sao?" Mạc Cầu nói:
"Chắc là lo lắng cho an nguy của đệ tử ấy mà?"
"Không phải chuyện này!" Tuân Lục lắc đầu, thần thần bí bí nói:
"Đệ nghe nói, trong nhật ký của Ngụy sư huynh có viết rất nhiều chuyện liên quan tới Tần sư tỷ, dùng từ. . . Rất bất nhã."
"Còn có người nói, nguyên nhân mà gã ta đuổi huynh tới nhà kho bên này cũng là vì Tần sư tỷ."
Nói xong khinh thường cười một tiếng:
"Thật sự là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, sao gã không chịu nhìn lại bản thân mình nhỉ, làm sao gã có thể xứng với Tần sư tỷ được?"
"Cưới Tần sư tỷ liền có thể kế thừa hiệu thuốc Thanh Nang, bộ dạng gã tuy xấu xí nhưng ý nghĩ ngược lại là rất đẹp."
Mạc Cầu ngạc nhiên.
Ngụy sư huynh có ý nghĩ xấu với Tần Thanh Dung, lại thêm đố kỵ mình, có lẽ đây mới là nguyên nhân mà gã nổi sát tâm với mình.
Khó trách vẻ mặt lúc ấy của gã ta lại dữ tợn như vậy. . .
Bề ngoài của Ngụy An rất xấu xí, còn bị còng lưng, tuổi tác không nhỏ, cộng với những khiếm khuyết về mặt nhân cách, trong mắt của Tần sư phụ, gã ta đương nhiên sẽ không xứng với nữ nhi bảo bối của mình rồi, khó trách sẽ nổi giận như vậy.
Nhưng mà, đối với Mạc Cầu thì tất cả những chuyện này đều đã kết thúc.
"Bên này!" Tuân Lục ở phía trước vẫy vẫy tay, vừa đi vừa nói:
"Mạc ca, huynh có biết Bạch gia không?"
"Bạch gia." Mạc Cầu mở miệng:
"Tiểu Sở đang làm nha hoàn cho Bạch gia hả?"
Người mà Tần Thanh Dung ngưỡng mộ, Bạch Cảnh Thiềm Bạch công tử văn võ song toàn chính là đại công tử Bạch gia.
"Không sai." Tuân Lục gật đầu:
"Lúc đầu Tiểu Sở bị người của Hắc Hổ Đường bán làm gái mại dâm, sau đó thì bị Bạch gia Tam thiếu gia nhìn trúng rồi mua về phủ, bây giờ đang làm thiếp thân nha hoàn cho Tam thiếu gia, mỗi tháng có thể được mấy trăm đồng tiền lớn, còn có thể đi ra ngoài."
Nói đến đây, ngữ khí của y không nhịn được có phần hâm mộ.
Mấy trăm đồng tiền lớn đấy!
Dù là những người khỏe mạnh làm việc lâu dài ở trong thành cũng chỉ được như vậy, tiền tháng của con gái thì càng ít.
Theo lời nói của Tuân Lục, hắn lớn như vậy rồi mà còn chưa thấy nhiều tiền như vậy bao giờ.
Đến nỗi bị bắt đi làm gái mại dâm. . .
Lúc đầu bọn họ có thể sống tiếp cũng là miễn cưỡng lắm rồi, có thể đi làm gái chỉ có nói rằng tiểu Sở có bản lĩnh.
Mạc Cầu trầm mặc một lát, mới nói: "Cẩu Tử thì sao?"
Hắn cũng không quen với Tiểu Sở cho lắm, chỉ nhớ rõ là một cô gái bị què, Cẩu Tử mới là bằng hữu của hắn.
"Cẩu Tử. . ." Tuân Lục há to miệng, cuối cùng lắc đầu:
"Trước mặt chính là Bạch phủ, chúng ta tìm Tiểu Sở trước đi."
Mặc dù hắn không nói rõ, nhưng Mạc Cầu thì lại hiểu rõ, ánh mắt không khỏi ảm đảm mấy phần.
Bạch phủ nằm trên một miếng đất rộng lớn, đứng ở sau cánh cửa nhìn sang hai bên, e rằng phải đi hơn trăm bước mới tới.
Người gác cổng chắc là đã được Tiểu Sở căn dặn từ sớm, vừa chào hỏi xong liền vào trong viện thông báo tin tức.
Không bao lâu sau, một người thiếu nữ đang mặc một chiếc váy màu lục được làm bằng bông đang từ từ chạy từ trong ra.
Thiếu nữ tuổi không lớn lắm, áo bông rất dày làm cho thân hình của nàng có vẻ hơi cồng kềnh, khuôn mặt thì lại rất hồng hào.
Động tác chạy tuy có chút hơi nghiêng nhưng đã tốt hơn rất nhiều so với sự khập khiễng trong trí nhớ.
Tiểu Sở!
Mấy tháng không gặp, bất luận là tướng mạo hay là tinh khí thần, đều đã đẹp hơn trước rất nhiều.
Quả nhiên là ngày lành dưỡng người.
"Lục tử, Mạc đại ca."
Thiếu nữ chào hỏi hai người từ đằng xa, ánh mắt dừng lại trên người Mạc Cầu, con ngươi lập tức sáng lên:
"Nghe Lục tử nói, Mạc đại ca đã là học đồ chính thức của hiệu thuốc, hơn nữa đã bắt đầu xem bệnh dùng thuốc cho người khác rồi."
"Mạc đại ca hiểu biết chữ nghĩa, muội biết sau này nhất định sẽ có tiền đồ mà!"
Mạc Cầu nghiêng đầu, mắt nhìn Tuân Lục.
Tuân Lục lúc này gãi đầu một cái, xấu hổ nở nụ cười: "Đệ không nói sai à, chuyện của huynh ở Tôn trạch đã truyền khắp hiệu thuốc rồi."
"Còn nói gì nữa." Mặc dù đã mấy tháng không gặp, nhưng Tiểu Sở lại tỏ ra không hề xa lạ chút nào, nói thẳng:
"Chuyện mà ta nói với ngươi, ngươi suy nghĩ thế nào rồi?"
"Chuyện gì?" Mạc Cầu hiếu kì hỏi.
"Chính là. . ." Tuân Lục vẻ mặt xoay xở, nói:
"Tiểu Sở muốn đệ bỏ làm học đồ ở hiệu thuốc, đến Bạch phủ làm công."
"Lục tử." Tiểu Sở hạ giọng, nói:
"Ngươi cùng Mạc đại ca không giống, huynh ấy biết chữ, thông minh, vừa vào hiệu thuốc là có thể đi theo sư phụ học nghệ ngay lập tức."
"Ngươi không được, chỉ là học chữ thôi là ngươi đã phải mất mấy năm rồi, lúc nào mới có thể trở thành học đồ chính thức?"
"Bây giờ Bạch phủ đang chiêu hạ nhân, ta đã nói với Triệu quản gia rồi, nhất định có thể chiêu ngươi vào đây."
"Đến lúc đó mỗi tháng đều có mấy trăm đồng tiền lớn, chúng ta còn có thể cùng một chỗ hỗ trợ lẫn nhau, há không tốt hơn nhiều so với việc chịu khổ ở hiệu thuốc sao?"
Tuân Lục ánh mắt chớp động, mắt nhìn Tiểu Sở, lại nhìn một chút Mạc Cầu, trên mặt có chút do dự.
Mạc Cầu thở dài trong lòng.
Mặc dù Tuân Lục không nói gì, nhưng vẻ mặt đã rất rõ ràng, so sánh với việc làm học đồ ở hiệu thuốc không nhìn thấy hi vọng, thì hắn càng có khuynh hướng đến Bạch phủ làm công.
"Có người đến!"
"Là Đại công tử."
"Cúi đầu, nhanh cúi đầu!"
Tiểu Sở vội vàng khoát tay, ra hiệu hai người cúi đầu, chính mình thì thành thật cúi đầu đứng vững.
Mạc Cầu ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một vị công tử đang mặc một bộ tơ lụa tốt nhất đang đi ra từ trong nội viện.
Công tử eo đeo bảo ngọc, tay cầm chiết phiến, tướng mạo tuấn dật, đôi mắt lạnh nhạt, toàn thân trên dưới đều mang theo cỗ nhẹ nhàng khoan khoái thông thấu ý vị.
Ngay cả móng tay, sợi tóc, đều cẩn thận tỉ mỉ.
Trái ngược hẳn với vẻ ngoài rách nát của bọn họ.
Đại công chậm rãi đi ra dưới sự hầu hạ của bọn người làm, quét mắt nhìn mấy người, ánh mắt đối mặt với Mạc Cầu, vô thức nhíu nhíu mày.
Người này, vậy mà không cúi đầu?
Nhẹ nhàng lắc đầu, hắn cất bước đi đến chiếc xe ngựa tinh xảo cách đó không xa.