Chương 22. Hẻm Quải Tử
Người dịch: Whistle
"Đêm hôm ấy, người của Hắc Hổ Đường đột nhiên xông vào miếu hoang, chỉ cần dám phản kháng thì sẽ bị đánh cho một trận."
"Tính tình của Cẩu Tử thế nào thì hai ngươi cũng đã rõ ràng."
"Hắn cắn người của Hắc Hổ Đường bị thương, cho nên bị đánh rất thảm, máu me khắp người sau đó bị ném ra ngoài." Tiểu Sở nhớ lại hoàn cảnh lúc đó, không nhịn được cảm khái:
"Sau đó lại có một đám người tới, tách chúng tôi ra, ta cùng với mấy tỷ muội khác bị bán làm gái mại dâm."
"Gái mại dâm bị quản lý rất nghiêm ngặt, không cho đi ra ngoài, may mắn là ta được Tam gia coi trọng, dùng tiền mua lại, lúc này mới có cơ hội đi hiệu thuốc tìm hai người."
"Cuối cùng thì Cẩu Tử thế nào rồi?" Mạc Cầu hỏi.
"Hắn. . ." Tiểu Sở lộ vẻ do dự:
"Nữ hài trong miếu thì bị bán làm gái mại dâm, nam hài thì bị một đám người có thêu quan tài trên mình mang đi, nhưng mà trong đó hình như không có Cẩu Tử."
"Hắn, tám thành là chết rồi."
Mạc Cầu im lặng.
Từ biệt Tiểu Sở và Tuân Lục, khi quay lại nhà kho thì sắc trời đã tối.
Tề sư huynh cũng không nói gì, chào hỏi với nhau một tiếng, Mạc Cầu chậm rãi trở về phòng của mình.
Ngồi trên ghế ngẩn người một hồi, hắn mới từ từ lấy lại tinh thần.
Theo cách nói của Tiểu Sở, ngày đó Cẩu Tử đã bị người ta đánh cho trọng thương, lại không đi hiệu thuốc tìm bọn hắn, đại khái là đã chết.
Mà Tuân Lục cũng đã làm ra quyết định, muốn đi Bạch gia làm công.
Hình như hắn có ý gì đo với Tiểu Sở, ánh mắt thỉnh thoảng chớp động, tâm tư kiểu này không thể gạt được Mạc Cầu.
Sợ là ngay cả Tiểu Sở cũng đã nhất thanh nhị sở.
Theo Mạc Cầu, làm học đồ trong hiệu thuốc mặc dù lúc đầu không có tiền công, nhưng lại có thể học được bản sự.
Chỉ cần chịu đựng được mấy năm đầu tiên, một khi xuất sư, thân phận địa vị đều sẽ cao hơn người làm của Bạch phủ rất nhiều.
Nhưng. . .
Thời gian mấy năm, cũng không phải là dễ chịu như vậy.
Chỗ tốt có được trước mắt càng thêm mê người, hơn nữa còn có thể ở chung một chỗ với người trong lòng.
"Cũng tốt, muốn tốt."
Mạc Cầu nhẹ giọng thở dài, chậm rãi đứng lên.
Sau đó hắn ngồi xổm ở chân giường, nhẹ nhàng tách phần đất ra, lấy từ trong đó ra một cái hộp gỗ dài và hẹp.
"Cùm cụp. . ."
Mở nắp hộp ra, thứ đập vào mắt đầu tiên chính là một thanh đoản kiếm hàn quang lấp lóe, dài hơn một xích.
Đoản kiếm phong mang lộ ra ngoài, mặc dù không đến mức chém sắt như chém bùn, nhưng cũng được mài đến cực kỳ sắc bén.
Chuôi kiếm này có thể cầm bằng một tay, trên thân kiếm có những họa tiết tự nhiên, mang lại cảm giác vừa vặn khi cầm trong lòng bàn tay.
Không có vỏ kiếm, Phân Ảnh Kiếm Pháp cũng không cần đến vỏ kiếm.
Thanh kiếm này đương nhiên là lấy được từ trên người của Ngụy sư huynh rồi.
Mạc Cầu rút đoản kiếm ra, tay khẽ lắc một cái, đoản kiếm liền biến mất trong lòng bàn tay không thấy gì nữa.
Ngoài đoản kiếm ra thì còn có một cái túi tiền nữa.
Mở túi tiền ra, bên trong có một vài mảnh bạc vụn, hắn đã lén lút tính xong rồi, hết thảy mười ba lượng.
Hai mươi lượng bạc liền có thể mua được một cái tiểu viện không tồi trong thành rồi, số tiền này đối với hắn mà nói chính là một khoản lớn tài phú.
Khoản bạc này còn có công lao của Ngụy sư huynh.
Đêm đó, gã ta đi tìm Cao lão tam, chính là muốn ra thêm một ít bạc để mua mạng của Mạc Cầu.
Chỉ tiếc. . .
Bạc thì không thể xài, còn mất luôn cả cái mạng nhỏ của mình.
Ngoại trừ bạc, Mạc Cầu từ trên thân gã ta lấy được mấy trăm đồng tiền lớn, với thân phận của một tên học đồ mà nói thì số tiền này đã được xem như một khoản tiền lớn.
Bất quá để đề phòng lỡ như có chuyện gì xảy ra, hắn đã đặt đồng tiền lớn ở một chỗ khác.
Cất kỹ túi tiền, đứng dậy.
Hơi bình tĩnh lại, Mạc Cầu điểm nhẹ dưới chân, lực từ dưới đất truyền lên, đoản kiếm trong tay đột nhiên vẽ ra hai luồng ánh sáng lạnh lẽo.
Yến Tử Phân Thủy!
Sau khi có được cảm ngộ cao siêu về kiếm pháp, thứ hắn còn thiếu chỉ là một thân thể cường tráng và độ thuần thục.
Chỉ cần thể chất và độ thuần thục tăng lên bằng với kiếm pháp, hắn liền có thể phát huy ra uy lực lớn nhất của môn kiếm pháp này.
Tam Phân Thủy, Lục Phân Thủy, thậm chí là Cửu Phân Thủy, cảnh giới đại viên mãn mà ngay cả Tần Thanh Dung cũng không biết.
Thế giới này không quá an toàn, chỉ dựa vào y thuật thì cũng khó có thể giữ mình, nhất định phải có đầy đủ vũ lực.
Năm đó khi Hứa lão sáng lập hiệu thuốc Thanh Nang, ngoại trừ y thuật cao siêu thì cũng là vị cao thủ có cảnh giới Đoán Tạng.
Tiền nhân chi giám, hậu nhân chi sư.
Lại thêm kinh lịch của những ngày này, cũng đã làm cho Mạc Cầu hiểu rằng mình phải có được trình độ vũ lực nhất định.
Không cần người khác thúc giục, hắn cũng sẽ không lười biếng.
Mặc kệ có bận thế nào đi nữa thì mỗi ngày cũng phải dành ra hai canh giờ để khổ luyện kiếm pháp.
"Bạch!"
Hàn mang lóe lên trước mặt, sau đó có thêm hai vệt hàn quang nhẹ nhàng xuất hiện.
Yến tử Tam Phân Thủy!
Mạc Cầu dừng lại một chút, trong mắt lộ vẻ mừng rỡ.
Mặc dù thể chất còn xa xa không đạt tiêu chuẩn, nhưng bằng vào cảm ngộ cao siêu đối với kiếm pháp, khi hắn thi triển một thức này đã không thua gì Tần Thanh Dung.
Nói cách khác, coi như chân chính đối mặt với người tập võ, cũng có thể phản kháng.
"Bạch!"
Kiếm quang nhấp nháy, còn không ngừng nghỉ.
Thật lâu.
Mạc Cầu thu lại đoản kiếm.
"Đã ăn Dưỡng Nguyên Đan được một khoảng thời gian rồi, lại thêm mỗi ngày ăn no, ngủ ngon, bây giờ thì thể chất của mình chắc là không kém hơn những người đồng lứa quá nhiều."
"Kiếm pháp có chỗ bổ ích. . ."
"Tiền bạc sung túc, nhưng mà hiện giờ lại không tiện xài."
"Mấy ngày nữa liền có thể cảm ngộ « Thanh Nang Dược kinh », đến lúc đó y thuật cũng sẽ tiến bộ không ít."
"Đi ngủ!"
. . .
Hôm sau.
Kiểm kê khố phòng xong, Tề sư huynh ung dung bước ra ngoài như thường lệ.
Nhưng mà khi đi đến nửa đường, hắn lại nghĩ tới một chuyện, quay lại nhìn về phía Mạc Cầu đang nhập kho ký sổ.
"Sư đệ." Y từ trên người lấy ra một trang giấy, vứt tới:
"Hôm qua người của Hà gia đã đến, đây là dược liệu mà bọn họ cần, đệ đừng quên phái người đưa qua đấy."
"A. . ."
"Hôm qua đệ không ở đây, suýt chút nữa là ta quên luôn việc này!"
"Vâng." Mạc Cầu tiếp nhận trang giấy, gật đầu xác nhận.
Hà gia cũng là một vọng tộc trong thành, mặc dù không sánh bằng Bạch gia, nhưng cũng không thua gì mấy, cũng là dùng võ gia truyền.
Bạch gia có Thất Tinh Bộ, Đường Lang quyền, Hà gia có Hắc Sát chưởng.
Khi tập luyện Hắc Sát chưởng sẽ dễ dàng bị thươn, cho nên mới phải thường xuyên đến lấy dược liệu, Mạc Cầu cũng không ngoài ý muốn.
Bốc thuốc theo đơn, không bao lâu thì đã gói xong hết.
"Ngô đại ca." Mạc Cầu ngẩng đầu.
"Tới." Một gã người ở có khuôn mặt thật thà nghe vậy chạy qua, gật đầu nói:
"Những này muốn giao cho Hà gia hả?"
"Ừm. . ." Mạc Cầu ánh mắt lấp lóe, nói:
"Lần này ta sẽ đưa qua đó, coi như làm quen với đường xá, Ngô đại ca ở chỗ này xem kỹ nhà kho là được."
"Được rồi." Đối phương nghe vậy gật đầu, còn vỗ nhẹ ngực mình:
"Mạc đại phu yên tâm."
"Ừm." Mạc Cầu gật đầu, xoay người khóa lại những món đồ quan trọng, cầm gói thuốc đi ra ngoài.
Nhưng hắn đột nhiên nghĩ đến, từ nhà kho đi tới chỗ của Hà gia cần đi ngang qua Phúc Hòa nhai, đi đường tắt thì có thể đi qua Quải Tử nhai.
Vừa đúng lúc đi qua vị trí của miếu hoang.
Chẳng biết tại sao, trong lòng dâng lên một cỗ rung động, để hắn vô thức phải nhận lấy việc này.
Đi trên đường phố, khoảng cách miếu hoang ngày càng gần thì tim của hắn đập càng lúc càng nhanh.
Phía trước chính là ngã tư đường.
Đi về bên phải là Phúc Hòa nhai, xa một chút nhưng an toàn, còn có thể loại bỏ những nỗi lo trong lòng của hắn.
Đi về phía trái là miếu hoang, Quải Tử nhai.
Cúi đầu, trên lưng Mạc Cầu đeo một cái bao bước về phía hẻm nhỏ bên trái.
Khi đi ngang qua miếu hoang, cửa miếu liền giống như một con mãnh thú đang há to mồm, hắc ám thâm thúy, không biết là nó sâu bao nhiêu.
Hắn nắm chặt hai tay, bước qua cửa miếu, thầm nghĩ trong lòng:
Không có việc gì, không có việc gì, mình chỉ đi ngang qua mà thôi, không có chọc phải bọn hắn, mình chỉ là một người qua đường, vì kỷ niệm cố nhân mà sang đây xem một chút thôi, không gây chuyện.
Tiến vào hẻm nhỏ, vừa đi không được bao lâu thì thấy trước mặt có gã đại hán sóng vai đi tới.
Một người trong đó thân cao khoảng một mét chín, người đầy mỡ, giống như Tuân Lục số hai vậy.
Chính là gã đã đánh Cẩu Tử trong miêu tả của Tiểu Sở, cũng là tên đã đe dọa hai người vài ngày trước.
Một người khác thì cũng da dày thịt béo, hai người đang vừa nói vừa cười.
"Ha ha. . ." Gã mập mang theo một cái túi vải, cười nói:
"Tên đó vậy mà dám đòi tiền của chúng ta, thật sự là không biết điều!"
"Không sai." Một người khác đáp lời:
"Cho hắn một lượng bạc là đã nể mặt hắn lắm rồi, một miếng sắt rẻ rách này muốn đòi chúng ta mười lượng bạc? Một tên thư sinh nghèo túng mà cũng đòi nói đạo lý."
"Thật sự là muốn ăn đòn!"
Hai người vừa cười vừa nói, đương nhiên cũng nhìn thấy Mạc Cầu gầy nhom đang xoay người cúi đầu trước mặt mình.
Ngõ nhỏ chật hẹp, hai người đi cạnh nhau cũng đã chiếm gần hết đường rồi, cũng không có nhiều khoảng trống để người có thể đi qua.
Bọn họ cũng không có ý nhường đường, cười toe toét tiến lên, nâng cao bụng rồi húc về phía Mạc Cầu, một người trong đó còn đưa tay đẩy một cái.
"Cút đi!"
Mạc Cầu cúi đầu, cúi đầu, phần lưng hơi còng xuống, ngay lúc hai người đến gần liền nghiêng người, xuyên qua khe hở giữa hai người.
Cùng lúc đó, hai vệt hàn mang xuất hiện từ trong lòng bàn tay hắn, xẹt qua cổ họng của hai người.
"XÌ.... . ."