Chương 28. Sơn Tham
Người dịch: Whistle
Một ngọn lửa lớn đột nhiên bùng lên ở Hà phủ, ảnh lửa sáng rực chiếu rọi một nửa thành phố, và nó cũng gây ra một sự náo động trong toàn thành.
Quan binh được nha môn phái đến, dân chúng trong thành tụ hội, chúc mừng cũng bị giải tán, nhao nhao trở về nhà.
Nghe nói là có đạo tặc ở ngoài thành đã trà trộn vào trong thành!
"Hà gia bị cháy?"
Trong một khuê phòng ấm áp, Liễu Cẩn Tịch vừa từ Vọng Giang lâu trở về đang ngồi trước gương đồng, mặc cho nha hoàn Văn Oanh chải chuốt mái tóc dài của mình.
"Muội từ bên phía nhị gia qua đây có nghe được tin tức gì không?"
"Nghe được một chút, chỉ là không biết có hữu dụng hay không thôi." Văn Oanh vừa chải tóc dài, vừa mở miệng:
"Nhị gia nói có người nhìn thấy một đám người áo đen xông vào Hà phủ, sau khi chém giết một hồi thì phóng hỏa rời đi, ngay cả Hà lão gia cũng bỏ mình tại chỗ, không biết là Hà gia đã đắc tội với ai vậy mà bị hạ thủ tàn nhẫn như vậy?"
"Hà gia đắc tội người cũng không ít." Liễu Cẩn Tịch nhăn mày:
"Có người nói là do đạo tặc bên ngoài thành xuất thủ, nhị gia nói thế nào?"
"Nhị gia nói có khả năng này." Văn Oanh trả lời:
"Hai ngày này có không ít người vào thành, có đạo phỉ trà trộn vào đây cũng rất bình thường, chỉ tiếc Hà gia nhiều người như vậy..."
"Hà gia mấy chục cái miệng, cộng thêm nha hoàn, người hầu, hộ viện, chừng hơn trăm người, cơ hồ đều táng thân biển lửa!"
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt nghĩ mà sợ.
Liễu phủ chỉ cách Hà phủ khoảng hai con đường, có không ít người trong phủ cũng nghe được tiếng kêu thảm thiết lúc đó.
"Hà gia dùng võ truyền gia, Hắc Sát chưởng càng là uy lực bất phàm." Liễu Cẩn Tịch đồng dạng sắc mặt trắng bệch:
"Nghe nói Hà lão gia còn là một vị cao thủ kình lực nhập nội phủ, ai có thể giết được hắn?"
Chuyện như vậy, Văn Oanh không hiểu, càng sẽ không chen lời vào.
"Được rồi." Nghĩ không ra đầu mối, Liễu Cẩn Tịch cũng chỉ có thể lắc đầu:
"Xem ra Hà Tiến cũng khá là may mắn, hôm nay đi Vọng Giang lâu, vừa lúc trốn thoát một kiếp."
"Vâng." Văn Oanh nhu nhu mở miệng:
"Hà công tử là người có phúc khí, chỉ bất quá Hà phủ hiện giờ đã thành một vùng phế tích, cuộc sống sau này..."
Nàng muốn nói lại thôi, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
"Hắc!" Liễu Cẩn Tịch chay mày lên, đúng là có chút cười trên nỗi đau của người khác:
"Tính tình của tên họ Hà này một mực chẳng ra sao cả, không có gia thế, tất nhiên sẽ khó tránh khỏi nếm chút vị đắng."
"Đúng rồi."
Nói đến đây, nàng ngẩng đầu nhìn về bóng hình nổi bật của Văn Oánh trong gương, nói: "Vị kia Mạc... Mạc cái gì nhỉ, muội tiếp xúc với hắn thì có cảm giác thế nào?"
"Mạc Cầu Mạc đại phu?" Động tác trên tay Văn Oanh dừng lại, mắt lộ ra vẻ trầm tư:
"Tuổi không lớn lắm, nhưng rất ổn trọng."
Dù là thì thời gian tiếp xúc giữa hai người quá ngắn, nàng cũng chỉ có thể đưa ra đánh giá như vậy.
"Ừm." Liễu Cẩn Tịch chậm rãi gật đầu, mặt lộ vẻ trầm tư:
"Ta hỏi thăm một chút, Tần sư phụ của hiệu thuốc Thanh Nang không có con nối dõi, cũng không có ý định chiêu con rể."
"Đồ đệ lúc đâu là Ngụy đại phu đã mất tích từ năm ngoái, vị Mạc Cầu này có thể sẽ trở thành trụ cột của hiệu thuốc."
"Thật sao?" Văn Oanh từ chối cho ý kiến, tiếp tục sửa soạn đầu tóc cho tiểu thư.
"Văn Oanh." Liễu Cẩn Tịch đột nhiên mở miệng:
"Muội cảm thấy Mạc đại phu thế nào?"
"Cái gì thế nào?" Văn Oanh sững sờ, lúc lấy lại tinh thần thì khuôn mặt đỏ ửng, nhịn không được dịu dàng nói:
"Tiểu thư!"
"Có cái gì mà xấu hổ." Liễu Cẩn Tịch trợn trắng mắt, nói:
"Ta đã hỏi qua Thanh Dung rồi, thiên phú y thuật của Mạc Cầu rất lợi hại, nàng ta từ nhỏ học y đều cảm thấy mặc cảm, những vị sư phụ trong hiệu thuốc cũng thường hay tán thưởng, sau này tiền đồ không nhỏ, em mà gả cho hắn thì tuyệt đối không phải là chuyện xấu."
"Tiểu thư." Văn Oanh cúi đầu, một mặt thẹn thùng:
"Muội chưa nghĩ tới những chuyện này."
"Ta rất nghiêm túc." Liễu Cẩn Tịch nghiêm mặt, từ chỗ ngồi đứng dậy, bấm ngón tay nói:
"Muội xem nhé, Tần sư phụ dưới gối không con, hiệu thuốc sau này đương nhiên là phải giao cho người mà mình tin tưởng rồi."
"Mặc dù bây giờ Mạc Cầu chỉ là một tên học đồ, nhưng sau này tất nhiên sẽ là người quản lý hiệu thuốc, ít nhiều gì cũng sẽ có tiếng nói, đây là cơ hội của em đó."
"Cái này. . ." Văn Oanh lộ vẻ do dự.
Nàng không phải là một tiểu thư khuê phòng không hỏi thế sự, nàng đã được thấy nhiều, cho nên cũng có ý nghĩ của mình.
Cũng giống như tiểu thư nhà mình nói, mặc dù bây giờ Mạc Cầu còn là học đồ, nhưng sau này sẽ tiền đồ như gấm.
Nếu như có thể trở thành người quản lý của hiệu thuốc Thanh Nang, coi như không bì được thiếu gia công tử của những gia đình giàu có thì cũng không kém hơn bao nhiêu.
Đến lúc đó, đối phương có thể sẽ chướng mắt một tiểu nha hoàn như mình.
Huống chi.
Là đại phu, dù là ở đâu thì địa vị đều sẽ không thấp.
"Thế nhưng là..." Nàng cúi đầu, hai tay nhéo nhéo mép váy, nhỏ giọng nói:
"Ta muốn ở cùng với tiểu thư."
"Muội cũng không thể đi theo ta một đời à." Liễu Cẩn Tịch thở dài, nói:
"Chắc muội cũng biết, mấy năm gần đây cuộc sống của Liễu gia không dễ chịu cho lắm, ngoài thành phần lớn là đạo phỉ, đội hái thuốc đã nhập không đủ xuất."
"Nếu như muội có thể vào được hiệu thuốc Thanh Nang, nói không chừng sau này còn có thể giúp đỡ cho ta nữa."
"Tiểu thư!" Văn Oanh ngẩng đầu, ánh mắt chớp động.
"Trước đừng kích động." Liễu Cẩn Tịch lại khoát tay áo:
"Chúng ta tuy là chủ tớ, nhưng ta đối đãi với muội như tỷ muội, bất kể như thế nào đều phải tìm hiểu tính tình của tên họ Mạc trước đã, đến lúc đó lại nói cũng không muộn."
"Vâng." Văn Oanh ôn nhu trả lời:
"Toàn bằng tiểu thư làm chủ."
"Đúng rồi!" Nàng thanh âm nhấc lên, nói:
"Mạc đại phu nói, hắn muốn mua một cây sơn tham mười năm trở lên ở dược hành của chúng ta."
"Ồ?" Liễu Cẩn Tịch lông mày nhướn lên:
"Hắn có tiền sao?"
Loại sơn tham này cũng không rẻ.
"Hắn mua cho bằng hữu." Văn Oanh trả lời:
"Không cao hơn hai mươi lượng, đều có thể tiếp nhận."
"Hai mươi lượng?" Liễu Cẩn Tịch hơi chút trầm ngâm, nói:
"Như vậy đi, ngày mai muội lấy cây sơn tham năm mươi năm của ta đưa qua đó, chỉ thu hắn hai mươi lượng bạc, ít một chút cũng không sao."
"A!" Văn Oanh sững sờ:
"Tiểu thư, cái này có rẻ quá không?"
Sơn tham năm mươi năm bình thường đều cần ba mươi lượng bạc, cho dù thị trường có biến động lớn thì cũng không thể nào mua được chỉ với hai mươi lượng.
"Không sao." Liễu Cẩn Tịch cười khẽ:
"Ai bảo hắn là trượng phu tương lai của muội chứ, người một nhà, rẻ chút chẳng phải là chuyện đương nhiên sao."
"Tiểu thư!" Gương mặt xinh đẹp của Văn Oanh phiếm hồng, nhịn không được liên tục dậm chân.
"Đùa muội thôi." Liễu Cẩn Tịch cười khoát tay:
"Ngoài chuyện đó ra, ta cũng xem trọng tiền đồ của hắn nữa, bây giờ rút ngắn quan hệ, đối với dược hành sau này sẽ có chỗ tốt."
"Ừm." Đôi mắt Văn Oanh chuyển động, nhẹ nhàng gật đầu.
... ...
Hắc Hổ đường.
Trụ sở Đường khẩu.
"Hồ nháo!"
Nội điện, Đường chủ Chung Sơn nước da ngăm đen, sắc mặt âm trầm, tức giận trừng những người ở dưới: "Vân Triệu tuổi trẻ không hiểu chuyện, các ngươi cũng không hiểu sao?"
"Không ngăn cản hắn thì thôi, lại còn đi theo hắn làm bậy!"
"Tam thúc." Chung Vân Triệu toàn thân áo đen, chắp tay nói:
"Thiết Tinh đó rất quan trọng với con, lại nói Hà gia vẫn luôn cản đường chúng ta, vừa lúc thừa cơ giải quyết tất cả, có thể nói nhất cử lưỡng tiện."
"Đường chủ, ngài đừng vội sinh khí." Hoàng Khuê mở miệng cười:
"Hôm nay loạn như vậy, chúng ta lại tốc chiến tốc thắng, sẽ không ai biết là Hắc Hổ đường hạ thủ."
"Không ai biết?" Chung Sơn mặt hiện vẻ giận dữ:
"Họ Hà đã là kình lực nhập tạng phủ, trong thành này có bao nhiêu người có thể giải quyết hắn? Liền xem như là đoán cũng có thể đoán ra bảy tám phần, huống chi các ngươi có thể đảm bảo là sẽ không ai nhận ra sao?"
"Ngoài thành đạo phỉ?"
"Các ngươi cảm thấy sẽ có người tin sao?"
Ngay cả hắn cũng chỉ là một võ giả tạng phủ, ngũ đương gia Hoàng Khuê chủ quản nội vụ bỏ bê võ nghệ, thậm chí còn không vào tạng phủ chỉ là đoán cốt.
Người như vậy cũng đã là đỉnh tiêm cao thủ trong thành.
Tập võ, mỗi tiến một bước đều như lạch trời, dù là luyện da nhập môn tương đối đơn giản nhưng cũng đã ngăn chặn không ít người, người đoán cốt thì đã là lác đác không có mấy.
Kình lực nhập nội tạng, chỉ có dùng võ truyền gia, tộc lão mới có thể đạt tới.
Về phần Hậu Thiên võ giả...
Tính luôn cả Chung Vân Triệu, trong thành tổng cộng chỉ có mấy vị mà thôi.
Hai năm nay Hắc Hổ đường có thể đột nhiên lớn mạnh cũng bởi vì do Chung Vân Triệu tu ra nội lực, tiền đồ bất khả hạn lượng.
"Vậy làm sao bây giờ?"
"Còn có thể làm sao." Chung Sơn hai mắt co rụt lại, mặt hiện sát cơ:
"Trảm thảo trừ căn!"
"Nhưng mà... , lần này không thể để người của chúng ta động thủ, đi ra ngoài thành tìm một ít người đến."
"Người còn sống của Hà gia hiện giờ đang ở đâu?"
"Hiệu thuốc, hiệu thuốc Thanh Nang!"