Chương 32. Nửa Năm
Người dịch: Whistle
Mạc Cầu gọi Dưỡng Nguyên Đan đã được cải tiến là siêu phẩm Dưỡng Nguyên đan.
So với phiên bản của Tề sư huynh thì dược hiệu của nó mạnh hơn, thời gian hiệu lực cũng lâu hơn.
Đương nhiên, chi phí cũng đắt hơn!
Nhưng mà rất đáng giá.
Dược hiệu của Dưỡng Nguyên đan bình thường chỉ có thể duy trì ba đến bốn ngày, mà siêu phẩm Dưỡng Nguyên đan thì có thể duy trì dược hiệu ban đầu cộng thêm 7 ngày nữa.
Hơn nữa, ba ngày trước có thể thắp sáng ba ngôi sao, bốn ngày sau đó mỗi ngày có thể thắp sáng hai ngôi sao.
Bởi vì lo lắng thuốc có dược độc, cho nên mỗi mười ngày mới có thể ăn một viên.
Sáu viên, có thể ăn chừng hai tháng.
Kết quả có thể nói là khả quan.
Chỉ gần hai tháng, vóc người của Mạc Cầu đã cao thêm một đoạn, cởi quần áo ra trên thân cũng xuất hiện cơ bắp hình giọt nước.
Từ bên ngoài nhìn vào, đã không thua gì những người đồng lứa bình thường.
Mà trên thực tế lực bộc phát còn mạnh hơn, cách Luyện Bì cảnh chỉ còn một bước xa nữa thôi.
Trong lúc này, hắn đã đem cầm miếng ngọc bộ mà Hà Tiến đưa cho, lại tiếp tục mua thêm một cây sơn tham từ Liễu gia.
Nhưng mà mặc dù lần này cũng có chiết khấu, nhưng kém xa lần đầu, đây cũng là đương nhiên.
Lần luyện dược thứ hai thì được bốn viên.
May mắn là vẫn còn Dưỡng Nguyên đan bình thường để bổ khuyết, không đến mức thiếu đan dược phụ trợ tu luyện.
Cứ như thế, thời gian thoáng cái đã trôi qua nửa năm.
. . .
"Bạch!"
Trong phòng, ánh sáng lãnh lẹo lấp lóe.
Mạc Cầu buộc tóc dài thân hình như điện, hướng về phía trước địa phương xê dịch, thỉnh thoảng cầm kiếm đâm thẳng, cong người chém về phía sau.
Đoản kiếm trong bàn tay thì xuất quỷ nhập thần, khi thì tay trái, khi thì tay phải, góc độ không thể lường trước được.
"Ông. . ."
Kiếm ảnh run rẩy, đột nhiên phân ra giữa không trung, năm đạo hư ảnh lóe lên một cái rồi biến mất, tiếng xé gió vang lên trong phòng.
Một hơi ngũ thiểm!
Tiện tay thi triển liền đã có được uy năng như vậy, chiêu Yến Tử Phân Thủy này, có thể nói là Mạc Cầu đã thành thục hết rồi.
Tiến thêm một bước, chính là kiếm pháp viên mãn mà Tần Thanh Dung nhắc tới, tương đương với trình độ của Tần sư phụ.
Trên thực tế, có đôi khi hắn cũng có thể làm được.
Đương nhiên.
Trong cảm ngộ của Mạc Cầu, cảnh giới cao nhất của Yến Tử Phân Thủy là một hơi cửu thiểm, có thể uy hiếp được cao thủ nội tạng, cũng không phải là lục thiểm mà Tần Thanh Dung nhắc tới.
"Bạch!"
Kiếm ảnh vừa thu lại, thanh kiếm trong lòng bàn tay hắn đã biến mất không còn tăm hơi.
Lấy lại bình tĩnh, hắn từ trên người lấy ra một thanh Thiết mộc kiếm.
Thiết mộc, danh phù kỳ thực.
Loại gỗ của cây này rất cứng rắn, giống như là hắc thiết, dùng làm vũ khí cũng có tính sát thương không kém.
Mạc Cầu nắm chặt kiếm gỗ, ánh mắt lấp lóe, kéo tay áo bên trái lên, đột nhiên chém về cánh tay.
"XÌ... Lạp. . ."
Vang lên một tiếng giống như da bị nứt, thanh Thiết Mộc kiếm thô ráp vạch một đường nhỏ trên da.
Máu tươi lập tức tràn ra.
Mặc dù bị thương, nhưng trên mặt Mạc Cầu lại lộ ra vẻ hài lòng.
Da thịt chắc như bì, đạt đến trình độ nhất định có thể ngăn cản lợi khí, đây là ——
Luyện da!
Nửa năm qua, mỗi ngày đều lấy thung công khu động khí huyết, không ngừng rèn luyện da thịt, tăng cường bản thân.
Tại hai tháng trước, cảnh giới võ đạo đã tiến vào giai đoạn luyện da, hơn nữa còn mạnh hơn những người luyện da bình thường không ít, ít nhất cũng là hơn được Tần Thanh Dung đã bỏ bê luyện võ.
Chuyện này đương nhiên là nhờ vào cảm ngộ Tam Dương Thung cùng với đan dược phụ trợ.
Nhắm mắt lại, ý thức chìm vào trong thức hải.
Cẩn thận đếm số lượng ngôi sao đang lấp lánh, được chừng 200 ngôi sao.
"Thân thể càng thêm cường tráng, tinh thần càng tràn đầy, ngôi sao được thắp sáng cũng càng nhanh hơn, bây giờ coi như không dùng dược vật, thắp sáng một ngôi sao cũng chỉ cần hơn một ngày mà thôi." Mạc Cầu mở mắt ra, lộ ra trầm tư:
"Ngoại trừ võ kỹ và y thuật, thì thư pháp, hội họa, đàn khúc những thứ này cũng có thể sử dụng ngôi sao để cảm ngộ, chỉ là lúc tập luyện cũng không lưu loát như vậy, thiết nghĩ cần phải dày công tập luyện một thời gian."
"Mà lại. . ."
"Số lượng ngôi sao hao phí cũng không nhỏ, chỉ có thể tập luyện trong những lúc rảnh rỗi, trong cái thế giới mà lúc nào cũng gặp được nguy hiểm này thì không cần thiết tập luyện mấy thứ kia."
"Lúc này nên lấy võ học, y thuật làm đầu."
Trong lòng lập xuống lập kế hoạch, hắn sửa sang lại quần áo một chút rồi cất bước ra khỏi phòng.
Hôm nay hắn cần đi ra ngoài gặp người.
Gần nửa năm này, Mạc Cầu một lòng tập võ, học y, tuyệt không xuất hiện ở những nơi nguy hiểm.
Theo cách nói của Tề sư huynh là cẩn thận có chút thái quá.
Thật ra thì những gì đã trải qua làm cho hắn hiểu được mình nhỏ bé và ở trong một thế giới nguy hiểm đến nhường nào.
Ai cũng không biết được nguy hiểm sẽ từ đâu bay tới?
Đạo phỉ, sơn tặc, sư huynh ám sát. . . , còn có những hoàn cảnh nguy hiểm không thể nào hiểu được?
Trước khi có đầy đủ thực lực, có những chuyện không cần phải xen vào là thỏa đáng nhất, có thể thăm ngàn thì thăm ngàn.
Vọng Giang Lâu.
Đông Ly viện, lầu hai
"Mạc đại phu." Văn Oanh vẫy tay từ phía xa, trên mặt nở nụ cười nhẹ nhàng:
"Bên này!"
"Văn Oanh cô nương, Liễu tiểu thư." Mạc Cầu nghe tiếng quay người, áy náy cười một tiếng với hai người rồi ôm quyền chắp tay:
"Để hai vị đợi lâu, thật có lỗi!"
"Mạc đại phu khách khí." Liễu Cẩn Tịch đứng lên chậm rãi thi lễ, trả lời:
"Chúng ta có việc ở chỗ này cần xử lý, cho nên mới tới sớm một chút, mời ngồi."
"Vâng." Mạc Cầu đáp lời rồi ngồi xuống đối diện.
"Đây là thứ mà ngươi muốn." Liễu Cẩn Tịch đẩy một cái hộp gỗ lên, nói:
"Sơn tham năm mươi năm, vừa mua được từ chỗ của Mễ gia, kiểm tra một chút đi."
"Làm phiền." Mạc Cầu hai mắt sáng lên, lập tức mở ra hộp gỗ, cẩn thận từng li từng tí lấy một ít bỏ vào trong miệng.
Lập tức nhẹ gật đầu:
"Không sai, đa tạ Liễu tiểu thư."
"Cám ơn ta làm gì, đây là ngươi nên được." Liễu Cẩn Tịch thở dài, âm mang cảm khái:
"Nếu như không nhờ diệu thủ của Mạc đại phu, sợ là lần này Liễu gia chúng tôi sẽ phải tổn thất nặng nề, thương cân động cốt là không thể tránh khỏi."
"Liễu tiểu thư quá lo lắng." Mạc Cầu lắc đầu, nói:
"Dù là không có ta, vẫn còn có Tần sư phụ, Hứa lão có thể xuất thủ, đội hái thuốc cũng sẽ không có chuyện gì."
Trước đó vài ngày, đội hái thuốc của Liễu gia ở bên ngoài thành gặp được đạo phỉ tập kích, tổn thất nặng nề, không ít người bị thương.
Cuối cùng tìm tới Mạc Cầu mới có thể giải quyết.
"Không đơn giản như vậy." Liễu Cẩn Tịch nghe vậy cười khổ, nói:
"Tần sư phụ là một người bận rộn, làm sao có thể tốn một tháng thời gian để chẩn trị cho người hái thuốc được."
"Hứa lão. . . , càng là không được."
Nói đến đây, nàng nhìn về phía Mạc Cầu, đôi mắt đẹp chớp chớp: "Lúc ấy chúng tôi cũng là nghĩ còn nước còn tát, lại không nghĩ rằng Mạc đại phu lại có diệu thủ như vậy, ngược lại là vượt quá dự kiến của Cẩn Tịch."
"Không tính là gì." Mạc Cầu sắc mặt lạnh nhạt:
"Ngoại thương do đao kiếm vừa lúc là sở trường của ta mà thôi, nếu là tình huống khác, sợ là Mạc mỗ cũng xuất thủ vô pháp."
"Mạc đại phu quá khiêm tốn." Liễu Cẩn Tịch nở nụ cười xinh đẹp:
"Ta cũng thường xuyên liên hệ với những đại phu trong thành, y thuật của ngươi dù làm sư phụ cũng dư xài."
". . ." Đối với chuyện này, Mạc Cầu chỉ là nhẹ nhàng lắc đầu, cũng không nói tiếp.
"Đúng rồi." Hắn hiếu kì hỏi:
"Đội hái thuốc cần tĩnh dưỡng một khoảng thời gian, tiếp theo các ngươi định làm như thế nào?"
Sắc mặt Liễu Cẩn Tịch trầm xuống.
Thật lâu sau mới mở miệng nói: "Đạo phỉ bên ngoài thành càng ngày càng lộng hành, bây giờ mà ra ngoài hái thuốc thì mười phần nguy hiểm, việc kinh doanh dược liệu. . ."
"Không sợ Mạc đại phu chê cười, Liễu gia chúng ta đã nhập không đủ xuất, mỗi ngày đều đang ăn tiền vốn."
Mạc Cầu im lặng.
Hắn không cảm thấy đối phương đang gạt hắn, không cần thiết phải làm như vậy, chỉ là không ngờ Liễu gia đã sa sút đến mức này.
Nửa năm này, mặc dù hắn rất ít khi ra ngoài, nhưng cũng biết được cuộc sống của những gia tộc kinh doanh này không tốt lắm, ngược lại, hiệu thuốc không chỉ không bị ảnh hưởng mà còn càng nhiều bệnh nhân.
"Cho nên. . ." Liễu Cẩn Tịch do dự một chút, từ từ mở miệng:
"Có lẽ chúng tôi sẽ rời đi nơi này, đi qua quận thành phát triển."
"Cái gì?" Văn Oanh biến sắc, hiển nhiên cũng là lần đầu biết chuyện này:
"Tiểu thư, đi quận thành sao?"
"Ừm."
Liễu Cẩn Tịch ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt phức tạp: "Văn Oanh, nếu như em không muốn đi thì ta cũng không miễn cưỡng."
"Dù sao. . ."
Nàng nhìn về phía Mạc Cầu, âm thanh đột nhiên dừng lại.
Văn Oanh ngây người, ánh mắt chớp động, tin tức này quá đột ngột, trong lúc nhất thời nàng cũng không biết nên lựa chọn thế nào.
Lúc này, một gã sai vặt của quán rượu từ dưới lầu đi lên, cho đến khi lại gần Mạc Cầu mới khom người hỏi:
"Ngài là Mạc Cầu Mạc đại phu sao?"
"Là ta." Mạc Cầu sững sờ:
"Có việc gì sao?"
"Dưới lầu có người tìm ngài." Gã sai vặt đưa tay chỉ ra bên ngoài:
"Nói là bằng hữu của ngài."
"Bằng hữu?" Mạc Cầu nhíu mày.
Hắn ở đâu ra bằng hữu?